Trịnh Kiếm Hồng giật mình :
- Thật vậy à.
- Đúng.
- Cờ cũng hay, kiếm thuật cũng giỏi quả là người hiếm có. Nhưng lão bá có biết tên họ người ấy không.
Lão già mặt trắng ra chiều nghĩ ngợi :
- Lâu quá rồi ta không nhớ rõ chi tiết. Đại khái nhớ là y thắng ta một ván và một chiêu kiếm.
Trịnh Kiếm Hồng nhíu mày :
- Có phải người ấy là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng không?
Lão già mặt trắng vội đáp :
- Đúng! Đúng rồi! Công tử là thân nhân của y?
- Dạ... Thưa không?
- Thế sao chú em biết?
- Vãn sinh chỉ nghe người ta nới qua.
- À tên chú em là gì?
- Dạ, Trịnh Kiếm Hồng.
Lão già đôi mắt sáng lên nhìn chăm chú vào người Trịnh Kiếm Hồng.
- Còn thân sinh của chú em?
- Dạ, Trinh Vũ Hùng. Nhưng không phải là tay võ lâm kiếm khách.
- Lạ thật.
- Lạ chỗ nào?
Lão già mặt trắng quan sát từ đầu đến chân chàng rồi đáp :
- Trông tướng mạo cử chỉ ngôn ngữ của chú em thật giống...
Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười chặt lời :
- Lão tiền bối trên đời này người giống người không thiếu chi. Trường hợp của cháu cũng là một trong những trường hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Lão già đỏ mặt chen vào nói :
- Trùng họp... đến nỗi tên họ cũng trùng thì thật là lạ.
- Tiền bối cho là lạ sao?
- Phải.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-linh-ma-anh/2853006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.