Thiếu nữ ngắt lời :
- Không biết võ công, tôi lại càng thêm kính phục.
- Vì sao?
- Rất dễ hiểu, nếu công tử biết võ công thì không có gì là lạ, đàng này không biết võ công mà dám đâm đầu vào chỗ nguy hiểm, thật là người can đảm dám đáng khen.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn thiếu nữ cười :
- Có gì đâu mà cô quá khen như vậy...
Dứt lời Trịnh Kiếm Hồng toan lên ngựa thì thiếu nữ bước tới gần bên chàng nới :
- Công tử biết võ hay không, chuyện này tôi không cần biết, nhưng công tử đã là Võ lâm Tôn chủ, chắc cũng không giấu chi tên họ chứ? Hơn nữa công tử không muốn biết tên tôi sao?
Trịnh Kiếm Hồng mỉm cười đáp :
- Tôi là Trịnh Kiếm Hồng, còn cô?
- Tôi là Bạch Y Long Nữ Đỗ Thu Linh, cha tôi là Đỗ Thiên Uy ngoại hiệu Lôi Đình kiếm khách.
- À trách sao tài nghệ của cô nương giỏi thế.
- Công tử quá khen rồi, nếu hôm nay không có công tử chắc tôi bị thảm bại và cây Ngũ Long Kim Kiếm sê lọt vào tay chúng chớ chẳng không.
- Cô nói vậy làm cho tôi thêm hổ thẹn. Nếư lúc nãy không nhờ cô ra tay kịp thì tụi chúng chém tôi bị thương rồi, còn nói gì cứu cô nữa.
Thiếu nữ mỉm cười duyên dáng :
- Thôi bỏ qua chuyện này đi. Tôi muốn yêu cầu công tử một việc chẳng hay công tử bằng lòng không?
- Cô nương cứ nói thử.
- Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-linh-ma-anh/2853008/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.