Cảm giác nói chuyện không hợp, Vu Nguyệt Cơ liền có ý chủ động rời đi, cũng không có ý định đợi Dụ Tướng quân sóng vai theo cùng. Chỉ sợ quấn lấy y cùng một chỗ lại rước họa vào thân, cái danh “Đích nữ Vu gia cùng Dụ tướng quân ái muội” nàng vẫn là gánh không nổi.
Thế nhưng trong mắt y, Vu Nguyệt Cơ chính là ghét bỏ mình, luôn bày ra bộ dạng xa cách, ngay cả đến giả vờ nhu thuận nàng cũng không cần. Bên cạnh Thế tử nàng e thẹn quyến rũ như vậy, cười hỏi không ngớt, trước mặt hắn chỉ vừa nói được mấy câu đã muốn nhanh chóng bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Dụ Lang liền nhìn không nổi khuôn mặt tránh né kia, rõ ràng nàng có thành kiến xấu với y ngay từ sảnh chính Vu gia. Đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Đứng lại”
Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu, một lúc sau nàng mới chậm rãi quay lại, cùng khuôn mặt khó hiểu hỏi: “Tướng quân còn gì muốn dặn dò tiểu nữ?”
Tâm tình Dụ Lang chẳng biết vì lí do gì, một lúc một xấu đi, hàm răng cắn chặt có thể cảm nhận được bao nhiêu phần là nộ khí. Y gằn từng chữ:
- Nàng có biết, khuôn mặt kia của nàng khiến ta rất chán ghét không? Rõ ràng nàng biết bản thân gây tội, lại ngang nhiên đứng trước mặt ta bày ra dáng vẻ bình thản. Vu Nguyệt Cơ, nàng có phải đang nghĩ, chỉ cần ôm đùi Điện hạ liền có thể lộng hành không? Nàng cho rằng cánh trên lưng đã đủ rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3415354/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.