Ngón tay thon dài gõ từng nhịp xuống mặt bàn, Dụ Lang khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc dư thừa nào, qua rất lâu cũng không muốn mở miệng nói trước.
Vu Nguyệt Cơ không vội, nàng vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, tầm mắt hướng xuống phía mũi chân không nhúc nhích.
Nàng rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Mặc dù Tần Lôi mang danh Thế tử, nhưng lại chẳng được xem trọng, chỉ cần y còn sống một ngày thì ngày ấy chính là mối đe doạ lớn của Hoàng thượng. Nếu như sự tình lần này vỡ lỡ, e rằng sẽ là cái cớ để Hoàng thượng đày ra biên ải không còn cơ hội trở về kinh đô. Nàng không thể để Tần Lôi rơi vào thế khó.
Nhưng nàng thân phận là đích nữ lại bị bạc đãi không thương tiếc, nếu lần này nàng mở miệng nói đỡ cho Thế tử, ắt hẳn Dụ Lang sẽ đinh ninh rằng nàng muốn trèo cao. Với tâm trạng thất thường của Dụ Lang luôn khó nắm bắt, cũng chẳng biết phải mở miệng ứng phó thế nào.
Không khí cứ như vậy mà ngưng trệ, nhìn nữ nhân đứng bất động cũng nhất quyết không ngẩng đầu, Dụ Lang tâm tình có chút bực dọc khó tả.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Vu Nguyệt Cơ mới có động tác tiếp theo, nàng đột nhiên quỳ rạp xuống đất, giọng nói nghẹn ngào nói: “Xin tướng quân tha tội.”
Dụ Lang nhướn mi, rất chăm chú xem nàng diễn trò, rất hợp tác cười nói:
“Tội? Nàng có tội gì?”
“Tiểu nữ không biết chừng mực, tiểu nữ không nên trái ý ngài. Nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-tuong-quan-nhin-thau-tam-can/3447190/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.