Giang Dã không biết mình có nói sai hay không, thành thật trả lời: "Là chú Chu đã nói như vậy ạ."
Yến Hoa hừ lạnh một tiếng, "Ông ta không xứng gọi tôi bằng tên này."
Kiều Kiều là tên mà mẹ Yến Hoa đặt cho đứa con nhỏ còn chưa ra đời.
Chu Lệ Vi kể rằng khi đó họ đã gặp nhau ở cầu Nam Giang và chọn lấy cái tên này.
Không ngờ hơn chục năm sau, anh được nghe lại cái tên này từ miệng một đứa trẻ.
Tên cây cầu cũng đã nhắc nhở Yến Hoa rằng anh không còn người thân nào trên thế giới này nữa.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Yến Hoa, Giang Dã không biết có thể gọi anh bằng tên này không. Trực tiếp gọi tên Kiều Kiều thì hơi bất lịch sự, sau khi nghĩ ngợi hồi lâu hắn mới gọi: "Anh Kiều Kiều?"
Yến Hoa chuyển sự chú ý về phía Giang Dã, quay mặt đi nói: "Muốn gọi gì cũng được."
Giang Dã vỗ vỗ ngực, thầm mừng vì mình không gọi nhầm.
Chiếc khẩu trang ngăn lại không khí ẩm thấp và bụi bặm trong phòng khiến Yến Hoa cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, ngồi trên ghế sofa hít thở vài hơi. Anh nhìn Giang Dã vụng về bưng dầu vào bếp, bước chân vẫn còn chút loạng choạng.
"Tại sao bọn họ lại đánh cậu?" Yến Hoa hờ hững hỏi.
Giang Dã dừng động tác lại, tức giận nói: "Bọn họ không thích em."
"Que diêm?" Giọng điệu Yến Hoa lạnh hơn rất nhiều.
Sau khi Giang Dã xếp đồ đạc trong bếp xong thì quay sang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3332056/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.