Yến Hoa nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đạp xe ba bánh, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: "Bọn họ đâu rồi?"
Giang Dã ngồi trên xe, đột nhiên chỉ vào biển báo trước mặt nói: "Anh Kiều, nhìn kìa."
"Sao vậy?" Yến Hoa liếc hắn một cái, khó hiểu hỏi.
Giang Dã hưng phấn đáp: "Anh Kiều nhìn biển hiệu đi."
Yến Hoa dừng xe ba bánh lại, "Chuyện gì vậy, đường Kiều Giang?"
"Có cây cầu của anh, cũng có dòng sông của em." Giang Dã giống như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Yến Hoa lạnh lùng nói: "Vậy con đường này là của cậu hay là của tôi?"
Sự hưng phấn trong người Giang Dã lập tức tiêu tan, hắn lại ngồi xuống, lắc đầu: "Không của ai cả."
"Ồn ào." Yến Hoa không chút kinh ngạc nói, "Dọc theo đường Kiều Giang là trường trung học số 4 Nam Giang."
Giang Dã trả lời: "Em biết trường trung học số 4. Mẹ em nói đây là trường trung học trọng điểm. Hy vọng sau này em có thể vào được ngôi trường này. " Nhắc đến mẹ mình, giọng nói của Giang Dã không tránh khỏi có chút trầm xuống, giọng điệu cũng không còn vui vẻ như trước.
Yến Hoa không biết cách an ủi người khác, quay ngược xe ba bánh lại nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Giang Dã ôm thành xe, vui vẻ nói: "Về nhà thôi!"
Anh dở khóc dở cười, thật sự rất khó để đoán được một đứa trẻ đang nghĩ gì.
Khi hai người quay trở về nhà hàng, bóng đèn vàng rực đã thắp sáng cả sân sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-nhoc-dang-thuong-mot-tay-nuoi-lon-cong-roi/3332825/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.