Khóe mắt Ngụy Nguyên Kham như được phủ thêm một tầng sương tuyết. Sơ Cửu đang nhắc nhở hắn rằng kết quả hiện tại là nhờ vào lời cô đã nói trong bữa tiệc lúc trước.
Ngụy Nguyên Kham không muốn để ý tới Sơ Cửu, xem ra là do hắn đã buông lỏng quy củ quá rồi. Buổi tối cộng thêm hai mươi gậy vào mười gậy sẵn có của Sơ Cửu, để Sơ Cửu ngẫm nghĩ cho kỹ xem rốt cuộc sau này
nên ăn nói thế nào cho phải.
“Đại nhân” Phùng An Bình bước lên trước, thường ngày y không dám nói gì nhiều, bây giờ nhờ vào vận rủi của Thái tử gia, cuối cùng y cũng có thể tiến lên trước nói vài câu: “Nếu không nhờ đại nhân thì có lẽ đã
không bắt được tên hung đồ đó, Triệu nhị lão gia là ác giả ác báo, ngài không cần phải bận lòng.”
Nói xong Phùng An Bình liếc nhìn Sơ Cửu đứng bên cạnh một cái, mặt Sơ Cửu cứ như cô vợ nhỏ bị ức hiếp, chắc chắn là vì không cứu được Triệu nhị lão gia nên bị quở trách rồi, Ôi Sơ Cửu đáng thương!
Nghĩ đến đây, Phùng An Bình quyết định rủ lòng thương giúp đỡ Sơ Cửu: “Đại nhân cũng đừng trách Sơ Cửu, khi nãy hạ quan đã nhìn thấy cả rồi, Sơ Cửu kéo cung bắn tên không hề sai lệch, đổi thành ai khác chắc
cũng chỉ được kết quả thế này thôi. Người của nha môn cũng vô cùng cẩn thận, đến cuối cùng không hề kinh động đến tên hung đồ đó, quản gia nhà họ Triệu cũng đã kêu gào theo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481484/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.