Mỗi lần chỉ cần hắn thắng trận, trong phủ sẽ có thêm một cô gái được đưa đến, muôn hình muôn vẻ, ai cũng yêu kiều, xinh đẹp. Đón hắn về nhà là một hàng dài mỹ nữ đứng trong viện, khung cảnh này thật khiến
người ta ngưỡng mộ. Đối mặt với vẻ e thẹn, thấp thỏm lo lắng của đám thiếp thất ấy, sự mong chờ, thúc ép của mẹ và sự rộng lượng, tủi thân mà Trương thị thể hiện ra, mới đầu hắn còn tặng một vài món đồ mà nữ
nhân thích, vỗ về một cách thích đáng nhưng sau dần, hắn cũng nhìn thấu được thủ đoạn của họ nên cũng lười tỏ vẻ.
Mấy vở kịch cũ rích, lặp đi lại ấy dù hắn chỉ có ngồi trên sân khấu thôi cũng thấy rất mệt mỏi. Thôi Trinh không thiểu thê thiếp, Thái tử gia nhắc đến “tri kỉ” gì đó với hắn, chắc hẳn là nghĩ hắn sẽ tiếp lời, đề cập đến
chuyện nội trạch, sau đó lại vấn đề sang mẹ.
Mẹ mới bị Ngụy Nguyên Kham phạt nặng. Nếu hắn lấy chuyện này ra để tố khổ với Thái tử gia thì tự nhiên sẽ nương nhờ vào thể lực của Thái tử, trở thành thuộc hạ của Thái tử.
Lúc này, thầy Thôi Trinh không nói lời nào, nụ cười trên mặt Thái tử liền nhạt đi đôi phần, trong lòng dấy lên chút thất vọng. Thân tiên sinh nói không sai, Thôi Trinh không dễ cúi đầu với hắn như thế.
Hắn đã cho Thôi Trinh cơ hội nhưng Thôi Trinh không hề dao động. Thôi Trinh làm vậy là muốn giữ tiếng lành “biên cương không kết đảng” của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481473/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.