cũng tạm được, chí ít cũng là một người thông minh, lanh lợi, có lẽ có thể hiểu được ý của hắn.
“Lục đại nhân đến rồi.”
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo.
Lục Thận Chi nhanh chóng bước vào phòng, khom lưng hành lễ với Ngụy Nguyên Kham, sau đó đưa giấy tờ trong tay sang. Hắn đã kiểm tra lại xác của tự thừa lần nữa theo lệnh của Ngụy đại nhân.
Lục Thận Chi bẩm báo: “Gã tự thừa đó tên Vương Đạo Xương, ngày xưa làm việc trong Vệ sở. Sau này bị điều đến phủ Thái Nguyên, lập được rất nhiều công trạng nhưng vì vết thương cũ tái phát không thể tiếp tục ra
trận nên mới từ chức ở Vệ phủ, đến Hành Thái Bộc tự nhậm chức tự thừa.”
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu: “Lâm Tự Chân đến Túc Châu Vị trấn thủ biên cương, theo lẽ thường quân biên cương không được qua lại với tướng sĩ Vệ sở. Nhưng thời không được trọng dụng Lâm Tự Chân cũng
từng nhậm chức ở Vệ sở Thiểm Tây, tên Vương Đạo Xương này đi đến phủ Bình Lương...”
Phủ Bình Lương thuộc quản lý của thừa tuyên bố chính sử Ti Thiểm Tây, vậy có khả năng Lâm Tự Chân và Vương Đạo Vương quen biết nhau lúc ở Thiểm Tây.
Lục Thận Chi tiếp lời: “Nếu Lâm Tự Chân không thừa nhận việc có qua lại với Vương Đạo Xương, bây giờ cũng là chết không đối chứng. Ngoài việc này ra, sau khi đưa Vương Đạo Xương rời khỏi quán trọ, Triệu nhị lão
gia muốn giết Vương Đạo Xương sẽ phải lợi dụng lúc hắn ta hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481472/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.