Lâm phu nhân gật đầu, Hầu gia đâm thủng bầu trời phủ Thái Nguyên, chắc chắn Thái tử cực kì tức giận, Trinh ca nhi còn muốn đến giải vây cho bọn họ, trong lòng bà vô cùng cảm kích.
“Ngoại trừ việc đó ra,” Thôi Trinh tiếp lời: “Thái tử hỏi gì về vụ án thì dì chỉ bảo là nghe được tin tức từ nha môn, đừng nhắc đến những việc khác.”
Lâm phu nhân nói: “Dù biết rồi.”
Nói xong Thôi Trinh lại nhìn về hướng Cố Minh Châu: “Hôm nay đã khiến Châu Châu tủi thân rồi, lát nữa ta sẽ cho người mang mấy món đồ sang, cũng xem như là nhận lỗi với Châu Châu.”
“Nhận lỗi với không nhận lỗi cái gì.” Lâm phu nhân trách: Châu Châu cũng không để trong lòng đâu.”
Thôi Trinh nhìn thiếu nữ, khóe miệng cô ấy cong lên từ đầu đến cuối luôn giữ nét cười, tựa như bầu trời trong veo sau cơn mưa: “Chậu Châu không để trong lòng nhưng người ngoài không nên vì vậy mà lừa bịp muội
ấy, nhất là mẹ còn là trưởng bối của Châu Châu, lẽ ra phải yêu chiều muội ấy hơn mới phải.”
Nói xong, Thôi Trinh tháo khối hổ phách mật lại đeo trên eo xuống, bên trên khắc một đóa sen Phật, hoa sen tựa nở lại như chưa nở, trông cực kì đẹp.
Nhìn thấy đóa hoa sen này Cố Minh Châu liền ngây người. Khi vẫn còn là Châu Như Quân, cô từng xem qua một vài bản vẽ trong số di vật của cha, tất cả là bản phác thảo được cha vẽ lên giây trước khi cha khắc đồ vật.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481471/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.