còn thay đổi nữa.
Thôi Trinh nhìn Thôi Vị: “Đệ muốn làm gì?”
Đôi mắt hắn thêm vài phần uy nghiêm.
Thôi Vị lập tức cúi đầu: “Đệ chỉ tức giận thôi, đã đến bước này rồi, cho dù nhà chúng ta làm thế nào thì tên họ Ngụy đó cũng chẳng bỏ qua, chi bằng...”
“Chị bằng cái gì?” Thôi Trinh lạnh lùng hỏi: “Đến cậy nhờ Thái tử?”
“Tất nhiên không phải thế.” Thôi Vị ngước mắt lên lần nữa, biểu cảm thản nhiên: “Không ngả về phía Thái tử nhưng lại có thể tố cáo Ngụy Nguyên Kham, khiến ai nấy đều biết Ngụy Nguyên Kham lợi dụng chức
quyền, vì việc riêng mà làm trái luật.”
Thôi Trinh đột nhiên mỉm cười, biểu cảm không hề hung ác nhưng lại khiến người ta lạnh run: “Vòng vo cả buổi mà ta chỉ dạy được một đứa ngu ngốc như đệ. Đệ là cái thá gì, muốn lợi dụng Thái tử gia để chèn ép
Ngụy Nguyên Kham, sau đó không làm việc cho Thái tử, để nghĩ bản thân có thể rút lui an toàn à?”
“Năm xưa lúc cha nhốt để lại đánh đập, ta không nên khuyên nhủ cha, phải dạy cho đệ một bài học nhớ đời, để cho để biết bổn phận là thế nào.”
Nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tuy thường ngày rất nghiêm nghị nhưng Thôi Trinh không bao giờ quở mắng Thôi Vị trước mặt nhiều người thế này. Xưa nay hai bọn họ luôn hòa thuận êm ấm, hôm nay đột nhiên hầm hầm giận dữ khiến cho tất cả
mọi người đều ngây ra như phỗng.
Chẳng mấy chốc mắt Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481470/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.