Bảo Đồng mới dặn dò Liễu Tô thêm mấy câu.
Chuyện này cũng không thể trách Liễu Tô được. Rất nhiều chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, không thể phòng tránh. Hơn nữa chữa bệnh cứu người bị thương một chút cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Còn về
cái hộp có bẫy kia, cô tin tưởng vào võ công của Ngụy đại nhân. Cô cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không liều lĩnh đâm đầu và chỗ chết.
Liễu Tô nói: “Bảo Đồng cô nương nói không sai. Ta phải chăm chỉ luyện võ công mới có thể bảo vệ được đại tiểu thư. Tiểu thư nhìn người bên cạnh Ngụy đại nhân xem, rất giỏi võ công, ta không thể bằng họ...”
Cố Minh Châu an ủi Liễu Tô: “Đừng nói đến việc chân người từng bị thương, dù có là người trong phường tập võ từ nhỏ cũng chỉ thế mà thôi. Ngươi không thể so sánh với hộ vệ của các danh gia vọng tộc được. Nghiêm
khắc mà nói thì họ không phải là hộ vệ mà là gia tướng, còn thân thiết hơn cả quân sự ở bên cạnh, từ nhỏ đã luyện võ, thầy dạy của họ đều là người có võ công rất lợi hại, đi con đường chính thống, lớn lên cùng chủ
nhân, võ công của hai người hỗ trợ lẫn nhau, giúp chủ nhân được thuận buồm xuôi gió trong tương lai.”
Liễu Tổ cẩn thận nghe. Lần trước nói tại hắn có tật đương nhiên là để lừa Ngụy đại nhân. Quả thật lúc đầu tai hắn có tật thật nhưng từ từ điều dưỡng nên đã tốt hơn rất nhiều rồi, đại tiểu thư có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481474/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.