Lâm thái phu nhân vội vàng đứng lên hành lễ với Ngụy Nguyên Kham: “Sao lão thân dám nghĩ như thế? Lão thân chỉ nói, Ngụy đại nhân là khâm sai do triều đình phái đến, phải phối hợp thật tốt với Ngụy đại nhân
để điều tra vụ án.”
Lâm thái phu nhân biết làm như thế này rất mất mặt nhưng bà ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên đáp: “Nếu đã như vậy, tại sao còn đưa Lâm Nhuận Chi ra ngoài? Trong câu nói thái phu nhân nhắc đến nhà họ Ngụy, thái độ tràn đầy sự khinh thường, tưởng rằng bản quan không
nhận ra hay sao?”
Cơ thể của Lâm thái phu nhân vừa đỡ hơn một chút nay lại mềm nhũn ra: “Không dám, lão thân không dám!”
Ngụy Nguyên Kham vén trường bào rồi ngồi xuống, hắn cúi đầu chỉnh lại tay áo: “Từ lâu ta đã biết có một số kẻ bàn tán sau lưng về Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nói nhà họ Ngụy chúng ta, nhưng người
dám nói những lời đó trước mặt ta không nhiều, Lâm thái phu nhân là một trong số đó.”
Miệng Lâm thái phu nhân đắng chát, bà ta đâu dám nói những lời đó trước mặt Ngụy Nguyên Kham, rõ ràng là hắn tự nghe thấy.
“Ta sẽ nhớ thật kỹ chuyện này, Lâm thái phu nhân hãy mong cho cả đời này mình luôn sống đoan chính đi, đừng để ta nắm được thóp, nếu không...” Nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham bèn ngước mắt lên, ánh mắt sắc
bén vút qua: “Bất kể là lúc nào ta cũng có thể tìm đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481466/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.