Chương trước
Chương sau
Lâm thái phu nhân vội vàng đứng lên hành lễ với Ngụy Nguyên Kham: “Sao lão thân dám nghĩ như thế? Lão thân chỉ nói, Ngụy đại nhân là khâm sai do triều đình phái đến, phải phối hợp thật tốt với Ngụy đại nhân

để điều tra vụ án.”

Lâm thái phu nhân biết làm như thế này rất mất mặt nhưng bà ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Ngụy Nguyên Kham thản nhiên đáp: “Nếu đã như vậy, tại sao còn đưa Lâm Nhuận Chi ra ngoài? Trong câu nói thái phu nhân nhắc đến nhà họ Ngụy, thái độ tràn đầy sự khinh thường, tưởng rằng bản quan không

nhận ra hay sao?”

Cơ thể của Lâm thái phu nhân vừa đỡ hơn một chút nay lại mềm nhũn ra: “Không dám, lão thân không dám!”

Ngụy Nguyên Kham vén trường bào rồi ngồi xuống, hắn cúi đầu chỉnh lại tay áo: “Từ lâu ta đã biết có một số kẻ bàn tán sau lưng về Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nói nhà họ Ngụy chúng ta, nhưng người

dám nói những lời đó trước mặt ta không nhiều, Lâm thái phu nhân là một trong số đó.”

Miệng Lâm thái phu nhân đắng chát, bà ta đâu dám nói những lời đó trước mặt Ngụy Nguyên Kham, rõ ràng là hắn tự nghe thấy.

“Ta sẽ nhớ thật kỹ chuyện này, Lâm thái phu nhân hãy mong cho cả đời này mình luôn sống đoan chính đi, đừng để ta nắm được thóp, nếu không...” Nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham bèn ngước mắt lên, ánh mắt sắc

bén vút qua: “Bất kể là lúc nào ta cũng có thể tìm đến tận nhà.”

Lâm thái phu nhân sợ hãi ngã ngồi ra ghế.

Sơ Cửu đứng bên cạnh nhìn mà vui vẻ, đây chính là sự lợi hại của Tam gia nhà hắn, chỉ đôi ba câu đã dọa cho Lâm thái phu nhân nửa sống nửa chết, nhưng mà...

Đôi mắt to của Sơ Cửu nhìn sang, Tam gia chỉ mải tạo uy phong mà hình như đã quên mất Lâm phu nhân và Cổ đại tiểu thư cũng đang ở cạnh. Thấy sắc mặt của Lâm phu nhân không được tốt lắm, có khi là lại ghét

Tam gia hơn rồi.

Mặc dù hắn chưa thành thân bao giờ nhưng cũng từng đọc không ít loại sách giải trí, biết được muốn làm con rể thì phải tươi cười khi gặp mặt, như vậy mới được nhà yêu thích, nhưng lần nào Tam gia cũng lộ ra

dáng vẻ khiến người ta sợ hãi, nếu đã như thế rồi thì cũng thôi, coi như là đồng nhất giữa tác phong và lời nói.

Nhưng kết quả là Tam gia lại cười một lần, lại còn là lúc đang phi lễ với Cổ đại tiểu thư nữa chứ.

Bảo hắn phải nói thế nào mới phải đây?

Sau này ở nhà họ Cố, Tam gia không cười thì không đúng, mà cười lại càng không đúng.

Giống như lần này Tam gia nói là đến tra án nhưng rõ ràng là đến để chống lưng xả giận cho nhà họ Cố, sợ là kết quả bị phản tác dụng rồi.

Biết thế nên thông báo trước cho Lâm phu nhận biết mới phải, để Lâm phu nhân có chuẩn bị.

Nghĩ đến đây, Sơ Cửu bèn quay sang nháy mắt với Lâm phu nhân và Cổ đại tiểu thư, không biết Lâm phu nhân có thể hiểu hay không.

Lâm phu nhân không khỏi nhíu mày, tên nhóc tùy tùng bên cạnh Ngụy đại nhân nhăn mặt nhíu mày khiến bà lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó.

Hai chủ tớ nhà này không có ai có thể khiến người khác yên tâm.

Cố Minh Châu nghiêng mặt liếc Ngụy Nguyên Kham, Ngụy đại nhân đang làm trò gì thế?

Nếu Lâm Nhuận Chi phải ở nhà họ Thôi, đương nhiên Ngụy Nguyên Kham sẽ sắp xếp người trông chừng nhà họ Thôi, Lâm thái phu nhân vừa đưa Lâm Nhuận Chi đi thì hắn đã có thể biết ngay rồi, hoàn toàn có thể ra

tay ngăn cản, nhưng hắn lại không làm thế mà giống như muốn đến ám quẻ Lâm thái phu nhân hơn.

Ngụy đại nhân và nhà họ Thôi có khúc mắc gì ư? Cô chưa từng nghe thấy mẹ hay người nhà họ Thôi nói gì về việc này mà. Nhưng cố ý cảnh cáo như thế này sau này nhà họ Thôi sẽ không dám hành động thiếu suy

nghĩ nữa, ít nhất là không thể to gan lớn mật đứng bên cạnh Thái tử.

Ngụy Nguyên Kham nói xong bèn đứng lên: “Làm phiền Lâm phu nhân chuẩn bị một căn phòng, ta có vài câu muốn hỏi Lâm nhị thiếu gia.”

Lâm phu nhân cho người thu dọn thư phòng. Ngụy Nguyên Kham dẫn một vị quan văn và Lâm Nhuận Chi vào đó.

Lâm Nhuận Chi sợ hãi nhìn Lâm thái phu nhân, Lâm thái phu nhân lo thân mình còn chưa xong, ngã ngồi trên ghế phải để ma ma quản sự day day lồng ngực, đương nhiên không còn tâm trí đâu mà để ý đến cậu bé.

“Không sao đâu.” Lâm phu nhân nhỏ giọng vỗ về Lâm Nhuận Chi: “Ngụy đại nhân hỏi gì thì cháu nói đó, chúng ta ở bên ngoài đợi cháu.”

Lâm Nhuận Chi gật đầu.

Nhìn cánh cửa thư phòng từ từ khép lại, Lâm phu nhân nhíu mày. Sáng sớm nay bà đã nghe nói chuyện của nhà họ Triệu, triều đình đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Triệu nhị lão gia.

Triệu nhị lão gia có liên quan đến vụ án ngựa chiến, Lâm Tự Chân hoàn toàn không biết gì ư?

Nhà họ Lâm và nhà họ Triệu là thông gia, hơn nữa Lâm Tự Chân còn là tướng lĩnh biên cương, muốn mua bán ngựa với người Phiên thì cần phải có trạm gác để giao dịch, trừ điều này, Định Ninh hầu có tham gia vào

hay không?

Suy nghĩ theo hướng này, nhà họ Cố cũng là thông gia, nếu không phải lão gia quyết mời triều đình đến kiểm tra ngựa chiến thì nhà họ Cố của bà cũng rất có hiềm nghi.

Lâm phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy may mắn, may là bản thân suy nghĩ kỹ trước rồi từ chối Lâm thái phu nhân thẳng thừng, nếu không sẽ thật sự đem lại nguy hiểm cho nhà họ Cố.

Cửa phòng, cửa sổ của thư phòng rất dày và nặng, không nghe thấy âm thanh bên trong nhưng Lâm phu nhân có thể tưởng tượng ra được tình hình, chắc chắn Lâm Nhuận Chi sẽ nói sự thật.

“Phu nhân.”

Lâm phu nhân ngẩng đầu lên, tùy tùng bên cạnh Ngụy đại nhân không biết đã tiến lại gần chỗ bà từ lúc nào.

Bà nhíu mày, chắc không phải tùy tùng của Ngụy đại nhân muốn nói với bà rằng Ngụy đại nhân đã nhớ ra chuyện tối hôm đó rồi đấy chứ?

Vậy cũng vô dụng, thời gian địa điểm, chứng cứ rõ ràng đã mất rồi, bà sẽ không thừa nhận,

Sơ Cứu nhìn sắc mặt trắng bệch của bà rồi nói nhỏ: “Phu nhân, nếu tiểu nhân nói, thật ra Tam gia nhà tiểu nhân rất khéo ăn nói, rất biết dỗ dành người khác, phu nhân có tin không?”

Lâm phu nhân lắc đầu trong vô thức.

Sơ Cửu cảm thấy bản thân như cỏ khô gặp lửa, không có sức lực giãy giụa: “Vậy tiểu nhân không nói nữa.”

Lâm phu nhân trừng mắt nhìn tên tùy tùng kỳ lạ, cậu ta nói thế này thì có khác gì không nói đâu?

Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân bên nhìn xung quanh tìm Cố Minh Châu. Ban nãy Châu Châu vẫn còn ở đây, giờ lại chạy đi đâu rồi?

“Đại tiểu thư trở về phòng khách rồi ạ.” Ma ma quản sự bẩm báo: “Bảo Đồng đi theo rồi, phu nhân yên tâm.”

Lâm phu nhân gật đầu, dù sao Ngụy đại nhân cũng đang ở đây, chỉ cần bà trông chừng Ngụy đại nhân thật kỹ thì Châu Châu sẽ không sao.

Cố Minh Châu đi thẳng về phòng khách, cô ở lại thư phòng cũng không có tác dụng gì, Ngụy đại nhân không chọ Cố vào nghe lén vậy thì cô về trông chừng Lâm thái phu nhân còn hơn.

Lâm thái phu nhân ngồi dựa vào thành ghế, khuôn mặt đỏ bừng bất thường, có dấu hiệu nóng gan. Nhà họ Triệu xảy ra chuyện, sao bà ta có thể không quan tâm được? Triệu nhị lão gia sống chết ra sao cũng được

nhưng bà ta lo lắng cho đệ đệ, khó khăn lắm đệ đệ mới có được địa vị như ngày hôm nay, không thể để bị hủy trong tay nhà vợ được.

“Thái phu nhân, người không thể nhắm mắt bỏ mặc như thế được!”

Lâm thái phu nhân đang nghĩ, đột nhiên Tiền ma ma sáp lại gần: “Ngụy đại nhân đó liệu có bắt ép tiểu công tử nói gì đó không? Bắt người nhà họ Triệu đã đành, tại sao còn phải làm khó một đứa trẻ chứ, muốn liên lụy

đến đại lão gia hay sao?”

Lâm thái phu nhân siết chặt bàn tay.

Tiền ma ma nói nhỏ: “Đại lão gia mà bị liên lụy chỉ sợ rằng không ai có thể may mắn tránh được, đến lúc đó sẽ không ai có thể giúp được người nữa rồi. Năm đó, lúc sự tình cấp bách, chẳng phải vẫn là đại lão gia bất

chấp nguy hiểm chạy đến phủ Thái Nguyên... người mới có thể trở thành thái phu nhân. Thiều đại lão gia, người không chỉ mất đi một cách tay đắc lực...”

Lâm thái phu nhân nghe xong những lời này bèn lập tức nhìn ra ngoài cửa. Cho dù bây giờ bà ta có xông ra ngoài cứu Chi ca nhi thì có thể thể nào được đây? Sao bà ta có thể ngăn cản được Ngụy Nguyên Kham chứ?

Lâm thái phu nhân buồn phiền: “Ta cũng không có cách nào khác.”

Hi vọng đệ đệ sớm nhận được tin tức để đến phủ Thái Nguyên xử lý,một nữ quyền như bà ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.

Năm đó đệ đệ rất khỏe, lão Hầu gia không phải là đối thủ của đệ đệ, đương nhiên đệ đệ có thể giúp được, nhưng hiện giờ đã khác rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.