Cố Minh Châu lập tức vui vẻ bước tới.
Suy cho cùng cũng chỉ là đứa thiểu năng, Lâm thái phu nhân nghĩ thầm, không khỏi lắc đầu. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế mà Châu Châu vẫn như chẳng có việc gì, vẫn đối đãi với bà ta như trước, không có
chút gì gọi là xa cách.
Nhưng mà cũng đúng, Châu Châu vốn không chịu ấm ức gì, người phiền lòng thực sự là bà ta.
Cố Minh Châu ôm Nguyên Tiêu trong lòng, vẻ mặt vô cùng tươi tắn.
Lâm thái phu nhân nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng lại như bị thứ gì chặn lại. Nụ cười này trông chướng mắt không sao nói được, như thể đang cười nhạo bà ta, khiến bà ta cực kỳ không thoải mái.
“Châu Châu, di mẫu có tốt với cháu không?” Lâm thái phu nhân vừa nói vừa cầm một viên kẹo mạch nha trái cây đưa chọ Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu khẽ gật đầu.
Lâm thái phu nhân lại bóc một quả lựu, Tiền ma ma muốn giúp nhưng bà ta từ chối, muốn dỗ dành Châu Châu thì tự tay bóc là tốt nhất.
Ánh mắt Cố Minh Châu rơi vào quả lựu óng ánh trong veo.
Lâm thái phu nhân cảm thấy mình đã làm đúng, càng ra sức bóc từng hạt lựu bỏ vào trong chiếc chén sứ trắng nhỏ.
Bà ta nói tiếp: “Sao Châu Châu không đi chơi cùng đệ đệ nhà họ Lâm?”
Nghe đến đây, ánh mắt Tiền ma ma vụt sáng rực. Nếu như Cổ đại tiểu thư ầm ĩ gọi Lâm nhị thiếu gia đi chơi thì sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481467/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.