Vậy mà hiện giờ Cổ Lâm thị lại dám đứng đây đối chọi lại bà ta.
“Ngươi!” Lâm thái phu nhân chỉ vào Lâm phu nhân: “Rốt cuộc ngươi có còn lương tâm hay không vậy? Ta không những là trưởng tỷ của người mà còn là ân nhân của ngươi nữa đấy!”
Cổ Lâm thị không coi ai ra gì như thể là do dựa dẫm vào tên nông dân vô dụng Lâm Kỳ Thừa, tên hốt phần ngựa Hoài Viễn hầu kia hay là con ngốc Cố Minh Châu này vậy? Có cái sắc phong ngoại mệnh phụ là quên mất
bản thân mình đang đứng đầu rồi ư?
Lâm phu nhân: “Ta biết, nếu không nhờ tỷ đưa ta đến phủ Thái Nguyên thì ta cũng sẽ không quen được Hầu gia.”
Lâm thái phu nhân cười lạnh: “Ta còn tưởng người đã quên từ lâu rồi chứ.”
Lâm phu nhân cố gắng kiềm chế cơn tức giận, bao nhiêu năm rồi, hôm nay không nói không được: “Thật ra năm đó trưởng tỷ muốn gả muội muội ruột của mình cho Hầu gia đúng không? Ta không thông minh, xinh
đẹp được như nhị tỷ, đến phủ Thái Nguyên chẳng qua chỉ để làm nền, chỉ là trưởng tỷ không thể ngờ rằng Hầu gia lại cứ nhìn trúng người ngu ngốc là ta.”
Sắc mặt Lâm thái phu nhân có phần khọ Cối.
Hàng lông mi của Lâm phu nhân khẽ rung, sắc mặt bà trắng bệch: “Họ hàng xa gần có khác biệt, ta hiểu điều này, tỷ bảo ma ma quản sự nói với Hầu gia rằng, từ nhỏ ta sống ở nơi thôn quê, e rằng không hiểu quy
tắc...”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481465/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.