Hộ vệ của nhà họ Thổi và nhà họ Cố vẫn còn ở xung quanh căn nhà này nhưng lại không biết bản thân chỉ là vật trang trí.
Ai có thể ngờ rằng thiếu nữ có đầu óc không được bình thường này lại tài giỏi đến thế.
Không có chứng cứ rõ ràng cho việc cô là “Đạo tặc trân châu” và y bà, lần này cô lại cải trang thành người như thế nào đây?
Ngụy Nguyên Kham rời mắt, không vội.
Sơ Cứu: “Tam gia nghĩ sao ạ?” Bắt về thẩm vấn, xem kẻ đang lén lén lút lát ra vào nhà họ Cổ là ai mà lại to gan như thế, phải biết là lúc Tam gia rời khỏi nhà họ Cố vẫn còn đang bị khiêng đi đây.
Ngụy Nguyên Kham không trả lời mà bước nhanh về phía trước.
Sơ Cửu tự vả miệng mình. Tâm trạng của Tam gia không tốt. Cũng phải... gặp phải chuyện như thế này thì sao có thể tốt được chứ?
Cố Minh Châu đi đến góc phố cách đó không xa, Liễu Tô lập tức đi lên để tiếp ứng.
Liễu Tô nói nhỏ: “Cửa hàng của nhà họ Triệu ở phía Đông, Nhiếp Thẩm đang ở đó chờ người.”
Cố Minh Châu gật đầu rồi theo Liễu Tô đi về phía trước. Cô từng nghe mẫu thân và ma ma quản sự nói, nhà đẻ của Triệu cung nhân ở phủ Tùng Giang, dòng họ Triệu cũng được coi là dòng họ lớn ở địa phương, sở hữu
rất nhiều đất đai. Con cháu của dòng họ Triệu học hành từ nhỏ nhưng không có nhiều người làm quan, người giỏi nhất làm đến chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481452/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.