Không phải Ngụy đại nhân đang lâm bệnh rất nặng ư? Sao vừa chớp mắt đã bình an vô sự rồi vậy?
Cố Minh Châu nhớ lại những lời Ngụy Nguyên Kham nói trước lúc rời khỏi nhà họ Cố: Thái tử sắp đến phủ Thái Nguyên rồi. Có lẽ vì vậy nên hắn mới vội đến điều tra như thế.
Ngoại trừ chuyện đó, hắn còn có ý đồ nào khác nữa không?
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham qua lớp vải che mặt, từ lúc bước vào Ngụy đại nhân đã để ý đến Nhiếp Thầm chứ không hề nhìn sang bên này.
Cô âm thầm thở phào. May mà cô không đóng giả làm y bà để ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ bị Ngụy đại nhân chú ý.
Ở thân phận nào thì chỉ được làm chuyện của thân phận ấy, ngộ nhỡ làm sai thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Hiện giờ cô đang làm sư muội của Nhiếp Thầm, đi theo Nhiếp Thẩm điều tra án, chỉ cần an phận làm đúng chuyện mình nên làm thì sẽ không khiến người khác chú ý. Ngụy đại nhân không có thời gian suy xét một cô
gái nhỏ đâu.
Nhiếp Thẩm và Liễu Tổ tiến lên hành lễ, Cố Minh Châu sững người tại chỗ, chỉ đến khi hai người kia gọi “Ngụy đại nhân”, cô mới như biết được thân phận của người mới đến, lập tức ngồi xuống hành lễ. Nhưng nhớ
đến bản thân mình lúc này đang mặc quần áo đàn ông, cô bèn vội đổi thành cúi người. Loạt động tác này trông cực kỳ không ra làm sao.
Ngụy Nguyên Kham không nhìn Cố Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481453/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.