Nói xong Ngụy Nguyên Kham nhìn thân vệ của mình: “Mang số bạc tìm được ở chỗ Hàn Ngọc đến chỗ của Phùng An Bình, đỡ cho Thái tử đến lại xảy ra chuyện.”
Thái tử?
Hai chân Phùng An Bình mềm nhũn.
“Đừng!” Phùng An Bình cúi người: “Đại nhân, nhà hạ quan hết chỗ rồi, không thể chứa thêm được nữa đâu.”
Ngụy Nguyên Kham không hề thay đổi sắc mặt, rũ mắt hỏi một cách tự nhiên: “Lúc ta điều tra án ở Hành Đô ti Tứ Xuyên, Chỉ huy sứ của Hành đô ti làm thế nào ấy nhỉ?”
“Chỉ huy sứ Hành đô xếp vài lớp bạc dưới gầm giường. Hắn nói ngủ như vậy yên tâm hơn.” Thân vệ nói xong nhìn Phùng An Bình: “Phùng đại nhân có thể xếp số rương bạc ấy thành giường cũng được.”
Phùng An Bình như sắp khóc đến nơi. Y sai rồi, hôm nay vào cửa y thấy Ngụy đại nhân mặc trường bào màu xanh nhạt yên tĩnh đọc sách, ít uy hiếp hơn so với thường ngày làm y cứ tưởng mình là người cùng phe với
ngài ấy rồi.
Chính vì thế y mới cẩn thận nhắc nhở Ngụy đại nhân, không ngờ lại bị ngài ấy nắm thóp.
Hôm nay Sơ Cửu lại không có ở đây, không có ai cứu được y.
Bình thường cho nhiều thịt như vậy, đến lúc quan trọng thì không thấy đâu, có phải là hắn cố ý trốn đi không?
Hu hu hu!
Mặt Phùng An Bình như mếu: “Nơi Cổ gia ở là căn nhà do tổ phụ hạ quan xây, bên dưới còn có mật đạo. Chuyện mật đạo không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481451/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.