Quản sự Lâm gia không dám nhớ lại cảnh tượng ấy. Máu chảy lênh láng dưới mặt đất, mọi người đều chết sạch.
“Đồ đạc trong phòng rối tung hết cả lên, có vẻ như cửa tiệm ấy vừa bị cướp xong.”
Tay chân Triệu cung nhân lạnh ngắt: “Vậy... ngoài chưởng quầy và người làm thuê thì có người khác không?”
Nói rồi bà ta liếc nhìn Thôi Trinh một cái. Ban nãy Chi ca nhi bất cẩn nói lỡ lời, không biết Định Ninh hầu có bám mãi không tha chuyện này không. Tuy đó là cửa tiệm của nhị ca nhưng nhị ca cũng không nhất định là
đó.
“Không có ai cả.” Quản sự Lâm gia nói: “Tiểu nhân đã cho người hầu đi báo quan rồi.”
Triệu cung nhân âm thầm thở phào một hơi. May là nhị ca không sao. Giờ chỉ đợi nha môn đến điều tra vụ án thôi, không biết chừng còn tìm được kẻ giết người cướp của kia nữa.
Thôi Trinh nhìn Triệu cung nhân: “Cữu mẫu có muốn đi xem thử không?”
“Không đi, không đi.”
Một giọng trẻ con vang lên. Triệu cung nhân còn chưa nói gì thì Lâm Nhuận Chi đã vội vàng lên tiếng.
Thôi Trinh nhìn sang phía phát ra giọng nói, thấy Lâm Nhuận Chi và Châu Châu đang đứng ở cách đó không xa. Trên mặt Châu Châu không có thay đổi gì còn Lâm Nhuận Chi thì run rẩy, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Ôi!” Thu Tuệ, nha hoàn của Lâm Nhuận Chi vội vàng đi lên: “Nhị thiếu gia, chúng ta đừng chơi ở đây nữa, ra ngoài thôi!”
Lâm Nhuận Chi gật gật đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481450/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.