Chương trước
Chương sau
Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Nhuận Sinh truyền tới từ đằng xa.

Sắc mặt Triệu cung nhân lại càng khó coi: “Con trai ta bị thương thế nào?”

Quản sự nhà họ Lâm bước lên bẩm báo: “Đại thiếu gia bị ngựa đá trúng bả vai, thương tích hơi nghiêm trọng.”

Triệu cung nhân sợ đến nhũn cả chân, Nhuận Sinh học cưỡi ngựa bắn cung ngần ấy năm, trước giờ chưa từng chịu ấm ức thế này. Bả vai không phải chuyện nhỏ, nếu không điều dưỡng tốt thì e sau này không thể

luyện quyền cước nữa.

“Mau đi mời thầy thuốc.” Lâm phu nhân dặn quản sự: “Nhất định phải mời được thầy thuốc ngoại khoa giỏi nhất trong thành tới khám.”

“Phu nhân yên tâm, đã sai người đi rồi ạ.” Lão quản sự nhà họ Cổ, Cổ Thăng bước lên bẩm báo. Ông thấy chuyện không ổn liền lập tức sai người đi tìm thầy thuốc. Người nhà mẹ phu nhân vừa đến, ai ngờ lại xảy ra

chuyện không may thế này.

Mọi người đưa Lâm Nhuận Sinh đến động viện, Lâm Nhuận Sinh vừa nằm xuống giường, Triệu cung nhân lập tức nhào tới kiểm tra: “Sinh ra nhi, đừng sốt ruột, thầy thuốc sẽ đến ngay thôi.”

“Mẫu thân.” Lâm Nhuận Sinh rưng rưng nước mắt, rõ ràng là đang rất đau đớn.

Thầy thuốc chưa tới, Triệu cung nhân cũng không dám tùy tiện xử lý, chỉ muốn trút hết lửa giận trong lòng ra. Bà ta nghiêm mặt nhìn quản sự bên cạnh: “Làm thịt con súc sinh kia cho ta!”

Nghe vậy, quản sự không đáp lời ngay mà nhìn về phía Lâm phu nhân.

Thấy thế, Lâm phu nhân đã hiểu ra ngay, xem ra lo lắng lúc trước đã linh ứng, có thể con ngựa đá Sinh ca nhi là ngựa của Ngụy đại nhân.

“Sao còn chưa đi?” Triệu cũng nhận thấy quản sự đứng im lại lập tức chất vấn.

Lúc này quản sự mới cúi đầu bẩm: “Phu nhân, con ngựa đá đại thiếu gia không phải ngựa nhà chúng ta mà là ngựa trong chuồng ngựa nhà họ Cổ... Chuyện này... e rằng không thỏa đáng.”

Triệu cung nhân không để tâm: “Một con ngựa thôi mà, Lâm phu nhân sẽ không để ý đâu.”

Nếu như là ngựa kéo xe nhà họ Cố, có thể Lâm phu nhân sẽ không nói gì. Nhưng đó là ngựa của nhà họ Ngụy, bà không quyết định được.

Cố Thắng bước lên, hạ giọng nói: “Là ngựa của vị kia.”

Lâm phu nhân thầm thở dài. Bình thường Ngụy đại nhân luôn có dáng vẻ “người sống chớ lại gần”, ngựa của hắn cũng không dễ động đến.

“Cổ Thăng.” Lâm phu nhân nói: “Ngươi dắt ngựa ra ngoài đi.”

“Sao thế?” Trái tim Triệu cùng nhân như bị đâm một nhát nhói đau: “Một con ngựa còn quan trọng hơn Sinh ca nhi hay sao?”

Lâm phu nhân không nói gì, giọng nói yếu ớt của Lâm Nhuận Sinh lại vang lên: “Đó là ngựa chiến Tây Vực thượng hạng, có thể làm ngựa giống, con muốn nhìn kỹ...”

“Ngựa chiến Tây Vực có gì hiếm lạ.” Triệu cung nhân đau lòng vuốt tóc Lâm Nhuận Sinh: “Mà đáng để con phải đi nhìn kỹ.”

“Đó là giống ngựa cực tốt, lông sáng như tuyết, vóc dáng dũng mãnh, ngay cả ngựa chiến của cha cũng không bằng nó.” Lâm Nhuận Sinh thấp giọng: “Vừa tròn bốn năm tuổi, vẫn chưa bị thiến, nếu có thể phối

giống...”

Triệu cung nhân xụ mặt: “Nói bậy, của cha con là ngựa chiến vua ban.”

Lâm Nhuận Sinh cố nén đau đớn: “Con kia chắc cũng là ngựa vua ban, giống ngựa tốt như thế, người bình thường không thể có được. Mẫu thân đừng sai người giết, chỉ cần có thể mượn dùng là tốt rồi.”

Lâm phu nhân nắm chặt khăn tay, bà chẳng hiểu biết gì về các loại ngựa chiến, lần nào Hầu gia nhắc đến, bà cũng bịt tai coi như không nghe thấy.

Thứ này vốn chẳng liên quan gì đến việc trong nhà, bà đâu ngờ một con ngựa có thể gây ra nhiều chuyện như thế.

Ngụy đại nhân khiến người ta không bớt lo, con ngựa này cũng thế, để sinh ca nhi nhìn thấy rồi còn nhớ nhung đến mức muốn phối giống.

Bây giờ bà nhận ra những thứ có liên quan đến nhà họ Ngụy đều chẳng có thứ gì yên lành.

Triệu cung nhân nghe xong bèn quay đầu nhìn Lâm phu nhân: “Tiểu cô, con ngựa đó là của ai? Từ đâu mà có?”

Bây giờ có cần thiết phải nói dối nữa không? Nếu Triệu cung nhân đã dẫn hai con trai đến phủ Thái Nguyên, chắc chắn sẽ trông thấy Ngụy đại nhân, cho dù không nhận ra người thì con ngựa này cũng không thể biến

hình cải trang. Chẳng thà giờ cứ nói thẳng ra luôn cho rồi.

Lâm phu nhân chậm rãi bước lại ghế ngồi: “Là của Ngụy đại nhân.”

“Ngụy đại nhân nào?” Triệu cung nhân thuận miệng hỏi, nhưng bà ta nhanh chóng phản ứng kịp: “Chẳng lẽ là Ngụy đại nhân đó.”

Đại Chu có mấy họ Ngụy chứ.

Lâm phu nhân xem như ngầm thừa nhận.

Triệu cung nhân lập tức nhảy dựng lên: “Ngụy... Hẳn ở đâu? Nhà họ Cố? Sao phu nhân không nói sớm?”

Lâm phu nhân thở dài một tiếng, đang không biết phải nói thế nào thì vừa hay Cố Minh Châu chạy vào, ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống bên cạnh bà.

Quả cầu trúc trong tay Châu Chấu phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Lâm phu nhân nghĩ ra: “Ngụy đại nhân tới thẩm án, vụ án liên quan tới điền trang của trưởng tỷ, trang đầu của điền trang đó là người trưởng tỷ đưa từ nhà họ Lâm tới.”

Chuyện này Triệu cung nhân đã nghe nói đến.

Lâm phu nhân nói tiếp: “Ngụy đại nhân tới hỏi chuyện, chắc hẳn có liên quan đến những việc này.”

Trên mặt Triệu cung nhân lóe lên tia cảnh giác: “Ngụy đại nhân đã nói những gì?”

Lâm phu nhân khẽ mấp máy môi: “Ta cũng không rõ lắm, chuyện còn chưa có kết quả thì tẩu đã đến.”

Có vẻ như là vậy thật, nhưng mà... Triệu cung nhân cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nếu tới tra án thì sao phải giấu giấu giếm giếm? Đã muộn thế này còn ở lại phủ chưa đi?

Triệu cung nhân nhìn ra bên ngoài: “Phu nhân không lừa ta đấy chứ? Bây giờ Ngụy đại nhân đang ở đâu? Nếu bọn ta đã tới thì cũng nên gặp một chút chứ.”

Gặp Ngụy đại nhân còn nằm mê man trên giường ư? Lâm phu nhân cảm thấy miệng mình đắng ngắt, đang không biết phải ăn nói thế nào thì thấy Sơ Cứu bước vào: “Đại nhân nhà ta mời phu nhân qua đó.”

Lâm phu nhân kinh ngạc, chẳng lẽ tùy tùng nhà họ Ngụy muốn dùng cách này để giải vây giúp bà?

Cố Minh Châu cũng đứng dậy đi theo sau Lâm phu nhân. Triệu cung nhân nhìn theo bóng lưng Lâm phu nhân, mím môi nghĩ ngợi một lát rồi lập tức túm khăn đi theo. Lần này bà ta tới đây vì muốn biết quan hệ giữa

nhà họ Cố và nhà họ Ngụy, bây giờ tất cả đang bày ra trước mắt, lý nào lại không đi xem?

Cố Minh Châu nghe được tiếng bước chân đằng sau, biết ngay là Triệu cung nhân. Tại sao tự dưng bà ta lại đến phủ Thái Nguyên? Vừa rồi Lâm Nhuận Sinh nói nhiều chuyện liên quan đến giống ngựa, rõ ràng cậu ta

hiểu rất rõ về mấy chuyện này.

Lâm Tự Chân nhậm chức ở hành đô ti Thiểm Tây, hầu hết ngựa giống của Đại Chu đều tới từ Tây Bắc. Có phải bọn họ quan tâm đến vụ án này như thế là vì ngựa chiến không?

Những việc này có thể từ từ tra hỏi, cửa ải trước mắt còn chưa biết phải vượt qua thế nào. Nếu Triệu cung nhân phát hiện Ngụy Nguyên Kham hôn mê ở phòng khách nhà họ Cố, không biết sẽ bị đồn đại như thế nào.

Cánh cửa chậm rãi được đẩy ra.

Cố Minh Châu ôm Quả cầu trúc nhìn vào trong phòng.

Một bóng người chắp tay sau lưng đang đứng bên cạnh bàn.

Ngụy đại nhân tỉnh rồi!

Trái tim Cố Minh Châu chậm rãi trở về vị trí cũ.

Ngụy Nguyên Kham quay đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như ngày thường, trong mắt đen sâu thăm thẳm nhìn về phía mọi người: “Người tới là gia quyến Lâm Tự Chân, hành đô ti Thiểm Tây phải không?”

Nghe giọng nói mang theo ý lạnh này, Triệu cung nhân không khỏi rùng mình.

Cố Minh Châu cúi đầu nhìn thấy tay áo hơi run rẩy của Ngụy Nguyên Kham. Người này vẫn chưa khỏe hẳn, không biết liệu có bị Triệu cung nhân phát hiện ra sơ hở hay không nữa.

Hình tượng của Ngụy đại nhân không thể sụp đổ, sau này còn rất nhiều màn kịch lớn cần sự xuất hiện của hắn.

Nghĩ vậy, Cố Minh Châu bèn ném quả cầu trúc trong tay xuống.

Quả cầu lăn lông lốc vào trong phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.