Sơ Cửu đứng thẳng trước mặt Lâm phu nhân, cất giọng rành mạch: “E rằng không kịp, hay để tiểu nhân công đi!”
Nhìn tên thuộc hạ khom người vác Ngụy Nguyên Kham lên vai, đi khỏi phòng khách như một làn khói, Lâm Phu nhân thở phào, lập tức căn dặn người hầu: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mang kiệu xuống đi.”
Tiểu viện này của nhà họ Cố vốn không lớn, không ngờ lại ầm ĩ nhiều chuyện như vậy.
Lâm phu nhân vừa thở dài vừa đi về hướng gian nhà chính.
Người tới chính là em dâu của Lâm thái phu nhân, thê tử của Lâm Tự Chân, trưởng tử chi trưởng nhà họ Lâm, năm ngoái được phong làm cung nhân, nhà mẹ họ Triệu, bình thường đều được gọi là Triệu cung nhân.
Lâm Tự Chân đã giữ chức vụ trong quân từ lâu nhưng vẫn không được trọng dụng. Mãi đến mấy năm trước thắng trận ở Túc Châu vệ, sau lại dựa vào quân công, dần dần thăng chức, trong tay có một đoàn kỵ binh
đánh đâu thắng đó, danh tiếng truyền khắp hành đô tô Thiểm Tây. Năm nay, Lâm Tự Chân lại được thăng chức Minh Uy tướng quân.
Ngay cả hoàng thượng cũng khen ngợi, sau khi Túc Châu có danh tướng như vậy, trẫm rất yên tâm.
Thật ra danh tướng họ Lâm mà hoàng đế nhắc đến không phải Lâm Tự Chân mà là tổ phụ của Lâm phu nhân. Vị tướng quân già đó mới là ngựa chiến cả đời không biết đến hai chữ “thua trận”.
Đáng tiếc lúc chinh chiến, tổ phụ của Lâm phu nhân bị phó tướng trong quân doanh bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481443/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.