Chương trước
Chương sau
Sơ Cửu không dám giải thích nhiều, nói thế nào thì cũng là bọn họ đuổi lý, chính mắt hắn nhìn thấy Tam gia thất lễ với Cổ đại tiểu thư, nhân chứng vật chứng rõ ràng đầy đủ, hoàn toàn có thể kết án rồi, không có khả

năng lật ngược tình thế nữa.

Lâm phu nhân nhìn Cố Minh Châu, thấy cô đang bế Nguyên Tiêu dưới đất lên. Bàn tay thiếu nữ vuốt ve lông của chú thỏ trong lòng, ánh mắt ngơ ngác, chỉ là giữa hàng lông mày vẫn còn chút kinh hoảng, chắc chẳng

bao lâu sau sẽ biến mất thôi.

Bảo Đổng tỏ vẻ ăn năn, cúi đầu nhận lỗi với Lâm phu nhân: “Phu nhân, đều là do nô tỳ không bảo vệ tốt cho tiểu thư, nô tỳ sai rồi!”

Hiện giờ nói mấy câu này còn có ích lợi gì nữa. Trái tim Lâm phu nhân đập rất nhanh như sắp bay ra khỏi lồng ngực đến nơi, cô con gái bà che chở nâng niu lại bị người khác giở trò.

“Đưa đại tiểu thư ra ngoài trước đi.” Lâm phu nhân dặn dò Bảo Đồng.

Bảo Đồng vâng lời, lập tức kéo tay Cố Minh Châu đi ra ngoài.

Cố Minh Châu nhìn mẹ bằng ánh mắt lo lắng.

Vốn dĩ cô định lên kế hoạch sẽ “khỏi” dần, để cha mẹ từ từ chấp nhận cô đã “khỏi bệnh”, ai ngờ lại gặp phải Ngụy đại nhân, hiện giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn... cô phải nghĩ kỹ xem làm thế nào mới được.

Mong là mẹ cô đừng quá tức giận.

Lâm phu nhân nhìn Ngụy Nguyên Kham đang nằm trên giường, ban nãy quần áo trên người còn xộc xệch không ra làm sao, may mà tùy tùng bên cạnh còn biết để ý lập tức lấy chăn che lại, nếu không thì... thật

không dám nhìn.

Sơ Cửu vân về góc áo không biết phải làm sao. Hắn muốn lay Tam gia tỉnh lại nhưng Tam gia hiện giờ vô dụng rồi.

Lâm phu nhân nói với Sơ Cửu: “Ngươi đi theo ta ra ngoài, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Sơ Cửu lập tức vâng lời, trước khi đi hắn còn nhìn lại Tam gia đang nằm trên giường. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà Tam gia lúc này đã tốt hơn trước đó rất nhiều, cứ như thể ăn phải linh đan diệu

dược gì vậy.

Lâm phu nhân ngồi trên ghế, bà không còn tâm trí nghĩ đến chuyện uống trà mà cứ nhìn thẳng Sơ Cửu.

Sơ Cửu run lẩy bẩy, không đợi Lâm phu nhân hỏi, hắn đã lên tiếng trước: “Thưa phu nhân, Tam gia nhà tiểu nhân là con trai thứ ba của Ngụy đại lão gia, năm nay mười chín tuổi, từ nhỏ thông minh tài giỏi, các tiên

sinh từng dạy dỗ Tam gia đều khen ngợi hết lời, lễ giáo của nhà họ Ngụy nghiêm khắc, bên cạnh Tam gia...”?

Sơ Cửu vặn ngón tay: “Bắt đầu từ năm năm trước, Tam gia đã không cho nha hoàn hầu hạ nữa rồi, không có hôn ước với ai, nha hoàn thông phòng hay thị thiếp lại càng không, chưa từng qua lại với bất kỳ tiểu thư nào

trong nội trạch, duy nhất... chính là ban nãy...”

“Đúng là ban nãy Tam gia đã đường đột, nhưng Tam gia tuyệt đối không phải là người không biết nặng nhẹ, phu nhân có thể yên tâm.”

Lâm phu nhân nghe xong bèn nhíu mày. Tên nhóc tùy tùng này sao lại nói như thể cơ chứ? Cứ như thể là bà đang có ý nghe ngóng nhân phẩm, tính cách của Ngụy Tam gia vậy.

Bà không ngắt lời mà để Sơ Cửu tiếp tục nói.

“Lão phu nhân và phu nhân nhà tiểu nhân rất thương yêu Tam gia, nhị lão gia cũng cực kỳ che chở cho Tam gia, nhưng lão phu nhân cũng đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với Tam gia. Nếu biết chuyện ban nãy chắc

chắn sẽ không thoái thác, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng... Cho nên phu nhân đừng lo lắng, có gì cần nói cứ nói thẳng với lão phu nhân. Nếu phu nhân có gì cần hỏi, tiểu nhân sẽ bẩm báo đúng sự thật.”

Lâm phu nhân và chặt khăn tay, bà còn có gì muốn hỏi nữa, bà còn có thể hỏi gì nữa đây? Những gì cần hỏi đều bị tên nhóc tùy tùng này nói hết rồi còn đâu.

Lâm phu nhân: “Tam gia nhà người trước đây cũng như thế này ư?”

Sơ Cứu dứt khoát cúi đầu: “Đây là lần đầu tiên.”

Hắn không nói dối, hắn dám lấy chuyện cưới hỏi của bản thân ra thế.

Lâm phu nhân nghĩ, chuyện xảy ra ban nãy cho dù xảy ra ở nhà ai thì chỉ sợ sẽ bàn đến chuyện cưới hỏi cho hai đứa trẻ rồi, nhưng nhà họ thì khác. Không cần biết nhà họ Ngụy là dòng dõi quý tộc gì, Ngụy Tam gia sẽ

có tương lai như thế nào thì bà đều sẽ không gả Châu Châu đi như thế, cho nên cũng không cần phải xét đến cách nghĩ của người nhà họ Ngụy.

Phải làm thế nào mới được đây?

Nếu đã chưa từng nghĩ sẽ gả Châu Châu đi vậy thì chuyện ngày hôm nay càng ít người biết càng tốt.

Lâm phu nhân trầm mặt: “Chuyện ban nãy ngươi nhìn thấy không được phép nói ra ngoài.”

Sơ Cửu nuốt nước bọt, hắn nghĩ đến Tam gia vẫn đang nằm trên giường, ý của Lâm phu nhân là chuẩn bị chối... à không... là sẽ tha cho Tam gia ư?

Sắc mặt Lâm phu nhân uy nghiêm hẳn lên: “Sao? Ngươi không đồng ý à? Chuyện ngày hôm nay đều do người mà ra, nếu ngươi ngoan ngoãn ngồi trong phòng bảo vệ Tam gia nhà người thì đâu có ra nông nỗi.”

Sơ Cứu cúi người bất chấp: “Tiểu nhân xin nghe theo sự sắp xếp của phu nhân.”

Lâm phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Mặc dù nói Châu Châu bị người ta giở trò, bà vừa sốt ruột vừa tức nhưng nếu làm lớn chuyện thì Châu Chấu sẽ chịu thiệt nhiều hơn. Ngụy Tam gia vẫn đang hôn mê,

xem ra nếu có tỉnh lại chắc cũng không nhớ ra chuyện ban nãy, trước mắt chỉ có cách xử lý này là ổn thỏa nhất, nếu Ngụy Tam gia nhớ ra thì bà lại nghĩ cách khác sau.

Lâm phu nhân đứng dậy rồi đi đến trước cửa sổ.

Hai ngày nay thời tiết không tốt, âm âm uu, sắc trời cũng dần tối rồi.

Lâm phu nhân: “Đợi lát nữa nhân lúc trời tối mau đưa Tam gia nhà người đi đi, nếu Tam gia nhà ngươi tỉnh lại mà không nhớ, ngươi cũng đừng nhắc lại.”

Sơ Cửu gật đầu. Chẳng phải là bảo hắn lừa dối Tam gia hay sao? Đời này hắn chưa bao giờ lừa dối Tam gia chuyện gì.

“Phu nhân.” Sơ Cứu sắp khóc đến nơi: “Tam gia vẫn chưa thể đi lại được, cho dù trời tối rồi e là cũng không đi được.”

Cho dù Ngụy Tam gia bệnh nặng đến mức không thể đi lại thì bà cũng không thể giữ lại được: “Ta cho người chuẩn bị xe ngựa giả vờ như ta sắp ra ngoài, đưa các ngươi ra khỏi ngõ này trước, nhân lúc không ai chú ý sẽ

xuống xe...”

Sơ Cửu nghe xong thì sững người. Nhà họ Cổ đang chuẩn bị tiêu hủy hết chứng cứ sao?

Rõ ràng là một chuyện rất tốt nhưng sao hắn lại cảm thấy Tam gia rất đáng thương nhỉ? Lại còn giả vờ là nữ quyền được đưa về, cách làm này giống như bị phụ lòng vậy.

Nghĩ đến nụ cười trên khuôn mặt Tam gia lúc ôm Cổ đại tiểu thư, đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy Tam gia cười như thế rồi. Trước đây nhị lão gia còn dặn hắn là nếu thấy Tam gia cười với tiểu thư nhà nào, cho dù

khiêng thì cũng phải khiêng vị tiểu thư đó đến nhà họ Ngụy.

Đương nhiên hắn sẽ không làm ra hành động không đáng tin cậy như thế mà chỉ đành cố gắng thêm, hắn ho khan: “Phu nhân, hay phu nhân nghĩ thêm cách khác được không?”

Lâm phu nhân nói thẳng: “Không cần nghĩ nữa, cứ làm thế đi!”

Sơ Cứu cười gượng, hết cách rồi, ai bảo Tam gia khiến cho người ta thất vọng thế chứ?

Đợi thêm nửa canh giờ nữa, thấy sắc trời cũng tương đối rồi, Lâm phu nhân bèn cho người đi chuẩn bị xe ngựa, rồi lại tìm một cái kiệu khiêng Ngụy Nguyên Kham ra.

Nhìn Ngụy Nguyên Kham hôn mê không tỉnh, Lâm phu nhân không khỏi lắc đầu. Đây có còn là Ngụy đại nhân oai phong lẫm liệt khiến người khác nhìn mà kính sợ không?

Thấy sắp tiễn được mối phiền phức này đi, Lâm phu nhân đang định thở phào thì quản sự của nhà họ Cổ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Phu nhân, người nhà họ Lâm đến, xe ngựa đã đi vào trong ngõ, sắp đến cổng rồi.”

Lâm phu nhân kinh hãi, người nhà đẻ của bà đến sao bà lại không được thông báo trước vậy? E rằng là vì chuyện của chị họ rồi.

Bà lập tức nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham, nếu bị người ta bắt gặp thì phải giải thích sao đây?

Nếu nói Ngụy đại nhân không may ngất ở nhà họ Cổ, không biết sẽ có mấy người tin?

“Mau khiêng Ngụy đại nhân trở lại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.