Triệu thị tránh thật xa, sắc mặt tái mét, mới nói được vài câu đã vội vàng bỏ đi.
Tuy ông ngoại vô dục vô cầu nhưng ông không hề nương tay với người mình không ưa, cũng sẽ không nói nhảm câu nào. Vị Triệu cung nhân này có chứng mất ngủ, ghét nhất là những âm thanh khác thường, kéo dài
thế này.
Ngụy đại nhân không biết nội tình, sẽ không đoán được cô cố ý làm vậy, hắn sẽ chỉ thấy là cô không cẩn thận làm rơi quả cầu nhỏ, đuổi theo quả cầu chạy khắp nơi.
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ chỉ đứng bên lẳng lặng quan sát, nhưng sau khi biết Ngụy đại nhân chính là thiếu niên trong ngục năm đó, trong lòng cô lại thấy không nỡ. Có thể vết thương cũ của hắn có liên quan đến
lưỡi dao sắc năm đó cô vội vàng lấy ra.
Dù thế nào, trước hết cứ lấp liếm được việc hôm nay đã rồi tính tiếp.
Triệu cung nhân muốn nhìn kỹ vị Ngụy đại nhân kia thì lại bị quả cầu lăn lông lốc khắp nơi của Châu Châu làm bực mình. Tiếng chuông khiến bà ta nhớ tới con chó vàng của thúc thúc trong tộc, đúng là ông ngoại thế
nào thì cháu gái thế ấy.
Cuối cùng quả cầu trúc cũng dừng lại.
Triệu cung nhân vội vàng hỏi Ngụy Nguyên Kham: “Bẩm Ngụy đại nhân, ta là gia quyến của Lâm Tự Chân.”
Nói đoạn, Triệu cung nhân lại nhìn về phía Châu Châu, thấy đầu ngón tay Châu Châu đã chạm được vào quả cầu nhưng tiếc là cô không cầm quả cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481445/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.