Chương trước
Chương sau
Uy thế của Hàn Ngọc khiến tú bà sợ hãi, chỉ đành nghiêm túc: “Đám đạo tặc đó nhìn trúng tài sản mà Đinh công tử đem lên thuyền, nhân lúc thuyền lớn đang tổ chức yến tiệc đã lên thuyền trộm đi mất, may là có

quản gia nhà họ Đinh phát hiện...”

Hàn Ngọc nghe xong bèn đi vào bên trong: “Bọn đạo tặc đâu?”

Tú bà đang định nói thì nhìn thấy Đinh công tử và quản gia bước đến.

Đinh công tử hành lễ với Hàn Ngọc: “Không ngờ lại làm kinh động đến tri phủ đại nhân.”

Hàn Ngọc xua tay: “Ngươi nói rõ lại một lượt tình hình ngày hôm nay đi.”

Đinh công tử đáp lời: “Tối nay bọn ta uống rượu trên thuyền lớn, uống đến cuối giờ Hợi, ta cảm thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi. Sau khi vào phòng, ta phát hiện có người động vào chiếc hòm mà ta đem đến nên

đã ra lệnh cho hộ vệ mở ra kiểm tra thì quả nhiên không thấy đồ đâu nữa.”

“Ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm, kịp thời phát hiện ra đám trộm đó vẫn chưa đi xa, hộ vệ của nhà ta và bọn đạo tặc đánh nhau rất lâu, may là các đại nhân của Sở Vệ đã dẫn binh đến bao vây thuyền lớn này, bọn

đạo tặc đó không còn đường trốn thoát mới bị bọn ta bắt được, lúc này bọn đạo tặc đang bị trói ở bên trong.

Thôi Trinh nhìn xung quanh, không ít đồ đạc trên thuyền lớn đã bị phá hỏng, hiển nhiên là do đánh nhau, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại khi nhìn về phía Đinh công tử kia: “Bắt được bao nhiêu người?”

“Bắt được mười người, hai người chạy thoát. Bọn chúng rất hung hăng, khiến không ít hộ vệ của ta bị thương.”

Mười người ư? Thôi Trinh liếc nhìn đám hộ vệ của nhà họ Đinh, ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi, xem ra mười tên trộm này có thân thủ rất tốt, không những khiến cho hộ vệ nhà họ Đinh bất lực mà còn làm kinh động đến

người của Sở Vệ.

“Ti chức đi xem có nguy hiểm gì không.” Phùng An Bình đi đến trước mặt Đinh công tử. Y đã mất bao nhiêu công sức vì đám trộm này rồi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bộ mặt thật của chúng.

Bên ngoài căn phòng có hộ vệ của nhà họ Đinh canh giữ, trên người bọn họ có không ít vết thương nhưng không phải là vết thương nặng. Phùng An Bình đẩy cửa ra quét mắt nhìn, ánh mắt y chợt dừng lại, sau đó hai

mắt từ từ mở to, có thể nào y cũng không ngờ lại có thể nhìn thấy một người quen trong đám trộm.

Y đã bảo chuyện tối nay sẽ không đơn giản như thế đâu mà.

Phùng An Bình nuốt nước bọt.

Người trước mặt y chẳng phải chính là Sơ Cửu, người mà luôn mong mỏi có thể hối lộ đây sao?

Chắc chắn không thể sai được, có nhắm mắt y cũng nhận ra!

Nhìn thấy cảnh này,y thật sự cảm thấy có người sắp gặp xui xẻo đến nơi rồi, hoặc lày, hoặc là Đinh công tử đã bắt người trên thuyền hoa tối nay.

Nghĩ kỹ lại, Ngụy đại nhân đáng tin hơn Đinh công tử, có thế nào thì Ngụy đại nhân cũng là con cháu ngoại thích, cho nên kẻ gặp xui xẻo chắc sẽ là Đinh công tử rồi.

Sơ Cửu nhìn thấy Phùng An Bình ngó đầu vào, hắn còn chưa kịp lườm, Phùng An Bình đã có người lại rồi, con lươn thành tinh này, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh.

“Đại nhân, không có nguy hiểm.” Phùng An Bình nói với Hàn Ngọc: “Hay là ngài vào trước ạ.” Sau khi nhìn thấy Sơ Cửu bị trói, y giống như bị say rượu vậy, đầu óc choáng váng, cần có thời gian tỉnh táo lại.

Hàn Ngọc không nghi ngờ gì mà sải bước vào trong phòng.

“Chính là bọn chúng.” Đinh công tử chỉ vào đám người Sơ Cửu: “Bọn chúng dùng vải đen gói hết đồ có giá trị mà ta đem đến chuẩn bị đưa ra khỏi thuyền lớn, phần lớn đồ vật đều bị chúng cướp đi rồi, còn có một số bị

rơi xuống hồ, khi trời sáng đại nhân cho người đi vớt sẽ biết những gì ta nói đều là sự thật.”

Hàn Ngọc nhìn vào đám trộm, ông ta không lên tiếng ngay mà ngừng lại trong giây lát rồi mới nói: “Ngươi nói bọn chúng trộm đồ có giá trị của ngươi, ngoại trừ người của nhà họ Đinh thì còn có ai khác nhìn thấy

không?”

“Thiếp thân nhìn thấy ạ.” Tú bà lập tức bước lên: “Thiếp thân tận mắt nhìn thấy đám người này cẩm túi đồ nhảy ra khỏi thuyền, động tác của bọn chúng rất nhanh nhẹn dứt khoát, vừa nhìn là biết có kinh nghiệm.”

Tú bà chỉ chỉ trỏ trỏ: “Đại nhân ngài nhìn xem, bọn chúng vẫn đang có đồ trên người, chắc chắn là đồ có giá trị chuẩn bị lấy đi.”

Nha sai lập tức bước lên tra xét, quả nhiên lấy được bạc ra.

“Đây là bạc của nhà ta, bên trên còn khắc chữ của nhà ta nữa, không thể sai được.”

Nha sai đưa bạc cho Hàn Ngọc xem xét, Hàn Ngọc lật lên xem thì đúng là thấy có một chữ “Đinh”.

Nhân chứng vật chứng có đủ, nhưng... Hàn Ngọc nghi ngờ, ông ta nhìn Thôi Trinh thì thấy hắn trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.

“Hầu gia...”

Hàn Ngọc đang định hỏi ý kiến thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài: “Tên trộm chạy thoát đó đang ở đây... chính là hẳn... người đâu!”

Nha sai ra ngoài xem xét tình hình trước, Hàn Ngọc cũng đi ra theo.

Thôi Trinh không nhúc nhích, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào “đám trộm” bị bắt kia, chỉ e rằng chuyện xảy ra trong tối nay không giống như những gì đang diễn ra trước mắt.

“Đám trộm” bị bắt không nói một lời giống như đã chấp nhận số phận, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy có kẻ nào tỏ ra sợ hãi, hơn nữa cho dù là đứng ở đó hay ngồi trong góc thì cũng im lặng giống như bức tượng

điêu khắc.

Bọn chúng đã được huấn luyện bài bản, cho dù là hộ vệ tùy thân của hắn thì cũng chỉ được đến như thế mà thôi.

Cho dù là trong quân đội thì cũng là ngàn người có một, sao có thể đi trộm chút tiền cỏn con này của Đinh công tử được chứ? Lại càng không thể bị đám hộ vệ đó của nhà họ Đinh bắt được.

Cho nên hôm nay đã có người giăng sẵn lưới ở đây,mà bọn họ chính là những kẻ sa lưới.

Là ai được đây?

Trong lòng Thôi Trinh hơi dậy sóng, không lẽ là hắn? Nghĩ đến đây, hắn quay người đi ra khỏi phòng.

Một căn phòng khách bị người vây kín.

“Bọn đạo tặc vào trong đó rồi.” Đinh quản gia tiến lên bẩm báo: “Ban nãy ta nhìn thấy trong phòng còn có người khác, nói không chừng chính là đồng bọn của bọn đạo tặc đó.”

Nha sai bước lên phía trước một bước: “Đại nhân, thuộc hạ đưa người vào xem xét tình hình.”

Nha sai vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra, tấm rèm dày được vén lên.

“Chính là hắn.” Đinh quản gia kêu lên: “Hắn chính là tên trộm đã chạy thoát.”

Nha sai đang định tiến lên bắt người thì “tên trộm” đã bước sang bên cạnh hai bước, một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện.

Một giọng nói thản nhiên vang lên: “Hộ vệ của ta trở thành trộm từ khi nào thế?”

Hàn Ngọc run rẩy, vẻ mặt của Thôi Trinh lại càng sa sầm hơn.

Không biết bên ngoài trời đổ mưa từ bao giờ, mưa rơi xuống thuyền phát ra tiếng lộp bộp.

Người trong phòng cứ im lặng đứng đó, dường như không hề có ý định quay đầu lại.

“To gan!” Có nha sai cất giọng trách mắng: “Nhìn thấy tri phủ đại nhân và Định Ninh hầu gia còn không mau hành lễ.”

Nhưng người đó lại bưng chén trà trên bàn lên giống như không nghe thấy lời nha sai nói.

Đinh công tử chợt lên tiếng: “Tên này chắc chắn là tên cầm đầu, đại nhân mau bắt hắn lại!”

“Nơi này có còn là phủ Thái Nguyên của Đại Châu nữa hay không?” Người đang đứng quay lưng cuối cùng cũng chậm rãi quay người lại.

“To gan ngông cuồng, dám coi thường nha phủ...” Nha sai không kiềm chế được đã rút thanh đao dài bên hông ra chuẩn bị bước lên bắt người.

Hàn Ngọc biển sắc vội trách mắng: “Còn không mau lui xuống!”

Nha sại nhất thời không kịp phản ứng mà vẫn tiến về phía trước, đột nhiên hắn cảm thấy một luồng sức mạnh ập đến, “tên trộm” vốn đang ở cửa trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn, nha sai bỗng cảm thấy

hai chân đau đớn, cả người bất ngờ ngã sõng soài dưới mặt đất.

Đinh công tử hét lớn: “Người đâu, bọn đạo tặc và nha môn đánh nhau rồi!”

Hộ vệ nhà họ Đinh lập tức áp sát phía bên này, ai nấy đều cầm theo gậy, chỉ đợi Đinh công tử hạ lệnh là xông vào bắt người.

“Xem ra Hà tri phủ không định để ta ra khỏi chỗ này rồi.”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt của Hàn Ngọc nặng nề, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, cảnh tượng trước mắt khiến người ta khó có thể tin nổi, thật sự khiến cho ông ta chưa thể hoàn hồn ngay được.

“Đại nhân, hay là cử bắt hắn trước...” Đinh công tử lại nhắc: “Không thể để cho đám trộm này chạy thoát lần nữa được.”

Trộm ư?

Nếu vị quan mà Hoàng thượng phái đến phủ Thái Nguyên bị vu oan là trộm, vậy thì cái đầu của tri phủ Thái Nguyên là ông ta sẽ sớm lìa khỏi cổ mất.

Ngụy Nguyên Kham là ai chứ, là đứa cháu được coi trọng nhất của nhà họ Ngụy, sao có thể dẫn hộ vệ đi cướp đồ của một thương nhân chứ?

Hàn Ngọc vào phòng hành lễ: “Ngụy đại nhân!” rồi nhất thời ông ta cũng không biết phải nói gì nữa.

Ngụy đại nhân ư? Lời nói của Hàn Ngọc khiến tất cả bừng tỉnh. Đinh công tử đờ người, phó tướng của Vệ Sở cũng sững sờ tại chỗ.

Họ “Ngụy” ở Đại Châu này vốn đã không tầm thường, có thể khiến tri phủ của phủ Thái Nguyên bước lên hành lễ, lại là Ngụy đại nhân ở tuổi này, cũng chỉ có thể là Ngụy Nguyên Kham phụng chỉ đến điều tra án ở

Thái Nguyên thôi.

Cách thức làm việc và mưu lược của Ngụy Nguyên Kham không hề tầm thường, trên dưới phủ Thái Nguyên đểu cẩn thận từng li từng tí chờ đợi vị Ngụy đại nhân này đến, nhưng không ngờ lại gặp nhau bằng cách

này.

Ngụy Nguyên Kham ngồi xuống ghế, đôi mắt tĩnh lặng sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm Hàn Ngọc: “Phải chăng Hàn đại nhân có chuyện muốn hỏi?”

Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Ngọc túa ra: “Ngụy đại nhân có thể nói cho họ quan biết rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngụy Nguyên Kham nhìn sang Đinh công tử đang đứng ngoài cửa: “Ta cũng muốn biết người trên thuyền này làm thế nào để biến hộ vệ của ta thành trộm đấy. Hàn đại nhân có thấy ta giống Đạo tặc trân châu bảy

năm trước không?”

“Đương nhiên không phải.” Hàn Ngọc cảm thấy khổ sở, ông ta nhìn Thôi Trinh bằng ánh mắt cầu cứu.

Thôi Trinh không nói gì, rõ ràng là Ngụy Nguyên Kham này không muốn nghe hắn nói. Nếu Ngụy Nguyên Kham muốn nhờ cậy vào các mối quan hệ của nhà họ Thôi ở Thái Nguyên thì đã cho người cầm bái thiệp đến

tìm hắn rồi, chứ không phải tạo ra một màn kịch như thế này chờ bọn họ rơi vào.

Không cùng chí hướng thì sao có thể cùng mưu lược? Thôi Trinh biết rõ đạo lý này, hiện giờ hắn chậm hơn Ngụy Nguyên Kham một bước, ở một góc độ nào đó, cũng chỉ có thể bị Ngụy Nguyên Kham giam chân trước

thôi.

Nhưng cho đến hiện tại, Thôi Trinh vẫn không hiểu tại sao Ngụy Nguyên Kham lại có thái độ thù địch với hắn. Nếu là vụ án Nhị hoàng tử năm đó, hắn đã tránh xa và không hề hại nhà họ Ngụy. Những năm qua hắn

với nhà họ Ngụy nước sông không phạm nước giếng. Hay là có kẻ âm thầm li giáng

Người thâm sâu khó dò như Ngụy Nguyên Kham sao có thể dễ dàng trúng kế như vậy được? Trên quan trường, nhà họ Thôi và nhà họ Ngụy vốn không phải kẻ địch như nước với lửa, đã mấy lần Thôi Trinh thể hiện ra

ý đó nhưng dường như Ngụy Nguyên Kham không hề để tâm, vẫn muốn đối đầu với hắn.

Thầy Thôi Trinh không nói gì, Hàn Ngọc chỉ đành tiếp tục lên tiếng: “Sao Ngụy đại nhân lại lên thuyền hoa?”

“Để điều tra vụ án, ta nghe nói có kẻ muốn hãm hại vu oan cho người vô tội là trộm nên đến xem sao, không ngờ người dưới trướng lại bị bắt lại rồi bị vu oan.”

Ngụy Nguyên Kham nói rồi nhìn về phía thị vệ thân tín.

Thân tín: “Bọn thuộc hạ đang ở gần thuyền lớn tra xét tình hình, trên thuyền bỗng có rất nhiều quản sự xông ra, không nói không rằng đã bao vây bọn thuộc hạ lại. Họ lấy ra từng túi đồ ném xuống hồ, còn vài túi thì

ném sang bên cạnh bạn thuộc hạ.”

Sắc mặt của Đinh công tử vốn đã rất khó coi rồi, nghe đến đây hai tay lại càng run rẩy, cả người lui dần về phía sau.

Ngụy Nguyên Kham ngước mắt nhìn: “Binh mã của Vệ Sở đến bao vây chiếc thuyền, sau đó là tri phủ đại nhân vội đến điều tra án. Tình huống trước mắt có thể gọi là bắt quả tang, xem ra ta không thể rửa sạch tội

danh rồi. Nếu đã như vậy, đại nhân hay tống ta vào đại lao đi, sáng sớm ngày mai viết tấu chương bẩm báo Hoàng thượng rằng bọn đạo tặc ở Sơn Tây đã bị bắt rồi.”

Dứt lời, Ngụy Nguyên Kham bèn đứng lên: “Ai sẽ tống ta vào đại lao đây?”

“Sao Ngụy đại nhân có thể là đạo tặc được chứ...” Hàn Ngọc nói rồi nhìn về phía nha sai: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt hết đám Đinh công tử, hộ vệ nhà họ Đinh, quản sự chiếc thuyền này và tú bà kia tống vào đại

lao!”

“Oan uổng quá, đại nhân!” Đinh công tử lập tức kêu gào: “Ta không hề biết bọn chúng là ai! Đại nhân... minh giám, ta thấy bọn chúng đông người nên tưởng là đạo tặc, nhất thời không biết chừng mực... đại nhân...”

Đinh công tử nhân lúc nha sai còn chưa vây bắt bèn muốn bỏ chạy, nhưng không ngờ một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn, đánh vào sau gáy hắn.

Sơ Cửu nhìn Đinh công từ ngã lăn ra đất, cuối cùng cũng cảm thấy trút được sự buồn bực trong người. Giả vờ bị bắt ở đây đúng là mất hết thể diện của hắn, chỉ có thể này mới có thể lấy lại được danh dự.

“Đêm nay Ngụy đại nhân lên thuyền hoa có điều tra được manh mối nào không?” Thôi Trinh im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

Ngụy Nguyên Kham chậm rãi bước đến: “Có... nhưng không cần phải nói với các ngươi.”

Thôi Trinh nói tiếp: “Vậy Lục Thận Chị có ở trong tay Ngụy đại nhân không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.