Uy thế của Hàn Ngọc khiến tú bà sợ hãi, chỉ đành nghiêm túc: “Đám đạo tặc đó nhìn trúng tài sản mà Đinh công tử đem lên thuyền, nhân lúc thuyền lớn đang tổ chức yến tiệc đã lên thuyền trộm đi mất, may là có
quản gia nhà họ Đinh phát hiện...”
Hàn Ngọc nghe xong bèn đi vào bên trong: “Bọn đạo tặc đâu?”
Tú bà đang định nói thì nhìn thấy Đinh công tử và quản gia bước đến.
Đinh công tử hành lễ với Hàn Ngọc: “Không ngờ lại làm kinh động đến tri phủ đại nhân.”
Hàn Ngọc xua tay: “Ngươi nói rõ lại một lượt tình hình ngày hôm nay đi.”
Đinh công tử đáp lời: “Tối nay bọn ta uống rượu trên thuyền lớn, uống đến cuối giờ Hợi, ta cảm thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi. Sau khi vào phòng, ta phát hiện có người động vào chiếc hòm mà ta đem đến nên
đã ra lệnh cho hộ vệ mở ra kiểm tra thì quả nhiên không thấy đồ đâu nữa.”
“Ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm, kịp thời phát hiện ra đám trộm đó vẫn chưa đi xa, hộ vệ của nhà ta và bọn đạo tặc đánh nhau rất lâu, may là các đại nhân của Sở Vệ đã dẫn binh đến bao vây thuyền lớn này, bọn
đạo tặc đó không còn đường trốn thoát mới bị bọn ta bắt được, lúc này bọn đạo tặc đang bị trói ở bên trong.
Thôi Trinh nhìn xung quanh, không ít đồ đạc trên thuyền lớn đã bị phá hỏng, hiển nhiên là do đánh nhau, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481407/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.