Ngụy Nguyên Kham đứng đó một lúc mới quay đầu lại. Ánh mắt hắn trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm tựa biển khơi: “Lục đồng trị của phủ Thái Nguyên đang ở trong tay ta.”
Thôi Trinh: “Vậy người ra lệnh cho hắn rời khỏi thành tối nay chính là Ngụy đại nhân rồi.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn lướt qua Thôi Tinh, đem theo chút khinh bỉ: “Định Ninh hầu, ngươi vượt quyền rồi.”
Từ thời thiếu niên, sau khi Định Ninh hầu Thôi Trinh lập được chiến công, dần dần được triều đình trọng dụng, nay lại càng là lúc phát triển cực thịnh, rất ít người không nể mặt hắn như thế.
Ngụy Nguyên Kham: “Thánh thượng lệnh cho ta đi điều tra án chứ không phải Định Ninh hầu. Nếu Định Ninh hầu có hứng thú với vụ án này thì có thể dâng tấu bẩm báo Hoàng thượng, đưa công hàm tới đây, ta sẽ
nhường vụ án này cho ngươi. Nhưng trước khi nhìn thấy công hàm, chỉ có thể là ta hỏi, Định Ninh hầu trả lời.”
Thi Trinh hơi nhíu mày, hiện giờ không phải là lúc thích hợp để tranh chấp với Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham giành được cơ hội trước, đã có được chứng cứ gì rồi hắn còn chưa rõ, chỉ cần hơi bất cẩn là có
thể sẽ rơi vào cái bẫy mà Ngụy Nguyên Kham tạo ra.
Ngụy Nguyên Kham nhướng mày: “Về chuyện đêm nay, tri phủ đại nhân còn có gì muốn hỏi ta nữa không?”
Hàn Ngọc lắc đầu: “Không ạ.” Ông ta còn hỏi nữa thì chẳng phải là sẽ tự gây rắc rối cho bản thân mình hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481408/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.