đeo, nhưng tiểu nhân chưa dùng bao giờ. Ban nãy nhìn thấy cô gái trên thuyền rơi xuống nước, tiểu nhân cuống quá mới nhảy xuống cứu...”
“Lúc hai vị quan gia này đến bắt tiểu nhân, tiểu nhân tưởng là đạo tặc nên liều mạng vùng vẫy, sau đó mới biết là người của nha môn. Tiểu nhân không hiểu những lời đại nhân nói, y bà rồi dân chúng trong nói gì
đó... Những chuyện trên thuyền hoa này không liên quan đến tiểu nhân, trên thuyền còn có một quản gia lớn nữa, tiểu nhân biết quản gia lớn đó ở đâu, có thể đưa các vị đại nhân đi tìm.”
Dứt lời, người đó bèn quỳ xuống rồi không ngừng dập đầu: “Đại nhân minh giám, những lời tiểu nhân nói đều là sự thật!”
Ngụy Nguyên Kham nghe xong thì không nói lời nào mà đi về phía đầu thuyền, người đó cũng bị xách lên ném xuống bên cạnh hắn, vị trí của hai người vừa khéo có thể quan sát được hết tình hình trên thuyền hoa và
thuyền lớn.
Lúc này, xung quanh thuyền hoa đang rất ổn ào náo nhiệt, có người la hét chạy đi, có người vật lộn đánh nhau, trên mặt hồ cũng vậy.
Ngụy Nguyên Kham vẫn im lặng, chiếc thuyền nhỏ giấu mình trong bóng tối giống như một khán giả đang xem diễn trò.
Cận vệ của Ngụy Nguyên Kham đi tới bẩm báo: “Đại nhân, có rất nhiều hộ vệ của nhà họ Đinh lên thuyền ngăn cản người của chúng ta, không cho chúng ta rời khỏi đó.”
“Hộ vệ nhà họ Đinh có bao nhiêu người?” Ngụy Nguyên Kham hỏi thờ ơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-ngan-dom-huong/3481406/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.