Cô gái trẻ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn cố giải thích: “Vốn là… là…”
Đại thiếu gia nhà bọn họ không để người khác đụng, bắt đầu từ năm trước chính là như vậy. Hơn nữa người hầu trong nhà ngày càng ít, lão gia cùng các thiếu gia đều ở trong thành, bên này liền ít người quản.
Sở Tuyên lắc đầu, đi theo hai bác gái xách thùng nước, cùng quay lại khóa viện của Hoắc Vân Thâm.
Một bác gái trong đó chính là người có giọng nói bén nhọn sáng nay: “Bác sĩ, đại thiếu gia còn có thể cứu sao? Hôm kia lại phát bệnh rồi, cho nên lão gia mới tìm ngài tới nhìn đi?”
“…” Sở Tuyên nhìn bà ta một cái, không trả lời.
Mấy người bước nhanh vào sân, hai thùng nước nóng lớn được bọn họ quen cửa quen nẻo xách tới phòng tắm.
“Bên này có nước lạnh, bác sĩ tự xem rồi lấy thêm, chúng tôi ra ngoài làm việc.” Hai người đặt thùng nước xuống liền đi ra.
Cũng may Sở Tuyên cũng không hy vọng hai người kia có thể giúp đỡ, một mình vén tay áo, xách một thùng nước nóng đổ vào thùng tắm. Đưa tay thử nước, cảm thấy nước ấm hơi bỏng, đổ thêm chút nước lạnh.
“Hoắc tiên sinh?” Sở Tuyên không biết người bệnh trên giường có tên gì, nhưng tóm lại là họ Hoắc không sai. Hắn đến bên giường, trước tiên đỡ người bệnh dậy, ngồi ở đầu giường, sau đó mới cầm bát thuốc đến đây, cho y uống.
Nhìn bộ dạng người bệnh uống thuốc, cũng biết là ấm sắc thuốc quanh năm uống thuốc, mắt chớp cũng không chớp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mot-nam-quy-theo-doi-lam-sao-gio/1338539/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.