Chương trước
Chương sau
Dương Tuyết đột nhiên cảm nhận được cái choáng váng không rõ nguyên do.

Cô lấy tay sờ nhẹ lên đầu, mắt chớp nhìn qua, thấy mày Mạc Niên cũng nhăn lại không kém.

Lại có chuyện gì nữa.

Lúc này, vang lên tiếng hệ thống đứt quãng, hiện một chút rồi lại biến mất.

"Anh đoán xem là chuyện gì?", cô cất lên tiếng khàn khàn khó chịu.

"Còn có thể là chuyện gì nữa, có thể là hệ thống đang nhắc nhở chúng ta nhanh hoàn thành nhiệm vụ"

"Chẳng phải đang thực hiện đó sao"

Cô không hiểu, chẳng lẽ nó gặp trục trặc.

Nhưng mà không phải bình thường nó đều xuất hiện rất trơn tru ư, mà nay lại chập chờn như vậy.

Hai phút trôi qua, cuối cùng cả hai không còn cảm nhận được gì nữa.

Thật lạ.

Việc xảy đến vừa rồi một phần nào đó thôi thúc tiến độ nhiệm vụ, cô và hắn lén lút quan sát xung quanh, nhằm thời cơ không có ai mới chạm nhẹ môi nhau một cái.

Dương Tuyết không hiểu sao càng ngày cô càng cảm thấy xấu hổ, kèm theo chút chột dạ khi thực hiện nhiệm vụ này.



"Cuối cùng cũng lên được", hệ thống dùng giọng mệt nhọc mà than thở.

Sự xuất hiện bất ngờ của nó sau cơn đau đầu mới nãy làm cô có chút lo lắng. Nó mà hỏng thì kế hoạch của bọn cô sẽ đi tới đâu đây.

"Này, ngươi có bị sao không?", Dương Tuyết ân cần hỏi han.

"Tạm thời vẫn ổn. Do hòn đảo này có kết giới chống các thực thể tâm linh, nên tôi kết nối khó khăn lắm mới vào được đây"

"Hiện tại tôi tới chỉ để nhắc nhở hai người sắp tới nên cẩn thận hơn"

Nó dặn dò cô và hắn kĩ càng, như mẹ dặn con đi chơi tối nhớ về nhà sớm, nhất định không được la cà.

Cả hai gật đầu đồng ý mãi nó mới chịu thôi.

"Là cậu, thật tốt", lúc này hơi thở của Thanh Dược hoàn toàn thả lỏng ra nhưng tay vì vui mừng quá độ mà nắm lấy cô không buông.

Hai người tụ lại trong góc nhỏ vui mừng nhận nhau. Sau khi bàn bạc xong thì cả nhóm rẽ ra hai hướng riêng biệt.

Dương Tuyết và Mạc Niên vì lời nói của hệ thống mà ngày càng siết chặt an ninh hơn, ngoài quan sát ra thì còn thêm thập phần cẩn trọng nữa.

Nhưng trái lại với tinh thần cảnh giác cao độ của hai người, tình huống thực tế khác một trời một vực. Họ trải qua mấy ngày thực nghiệm cùng các nhóm sinh viên khác an toàn và còn khám phá được nhiều thứ thú vị.

Tới lúc lên thuyền, tâm trạng cô vẫn cứ lâng lâng, đáng lẽ hiện thực không phải như vậy.

Mãi suy nghĩ, cô chợt nhận ra có gì đó thiếu thiếu, lưng lạnh lẽo trống vắng, còn có cảm giác nhẹ tênh nữa.

À, ra là quên cái ba lô.



Dương Tuyết vỗ nhẹ vào trán mình bất lực.

Còn 10 phút nữa mới đi, cô quyết định xoay người lại, chạy vội vào đảo, do hay luyện sức bền nên chạy đường dài với cô không tốn một chút sức lực nào.

Đang chạy theo lối mòn để vào khu biệt thự, bỗng nhiên có một âm thanh dần khuếch đại vang lên, lắng tai kĩ thì đó là hồi chuông cảnh báo.

Dứt 3 hồi, một giọng nói lạnh lùng cất lên.

"Trên đảo này có kẻ đột nhập, lục soát tất cả, không để bỏ sót"

Dương Tuyết bỗng ngừng lại, nhịp chạy không còn được ổn định nữa.

"Bị bại lộ rồi ư", cô thầm lo lắng trong lòng.

Rất nhanh, một tấm kính khổng lồ từ giữa không trung dần bao bọc lấy hòn đảo to lớn. Từ xa, từng đợt súng nổ liên hoàn trộn lẫn với tiếng hét chói tai.

"Chạy mau"

Mạc Niên chạy gấp gáp kéo cô đi, không kịp để thời gian cho cô suy nghĩ.

Vừa chạy hắn vừa nói, "Chúng chỉ lấy cớ tàn sát thôi, chúng ta không bị phát hiện đâu"

Vậy tiếng nổ súng nãy giờ đã lấy đi bao nhiêu mạng người rồi.

Đầu cô ong ong, nhưng giờ không phải là lúc để mặc niệm, cô hít một hơi thật sâu rồi định thần lại, mắt cô lại trở nên lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.