Trò khôi hài kết thúc, Thẩm Di không có hứng thú nán lại đây.
Trước khi rời đi, cô bị Phù Lam kéo tay lại. Tay bà hơi run nhẹ, có rất nhiều lời muốn nói nhưng do tích tụ quá lâu nên không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng bà giơ tay ôm Thẩm Di vào lòng, động tác có chút gấp gáp.
Thẩm Di không đẩy bà ra, nhưng cũng chỉ để bà ôm một lát rồi nói với Thẩm Bách Văn: “Bố, hôm nay mẹ mệt lắm rồi, bố đưa mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Khóe môi Phù Lam mấp máy: “Di Di…”
Thẩm Di cười cười, buông tay bà ra: “Mẹ về đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Phù Lam không muốn lắm, Thẩm Bách Văn đi đến đỡ bà đi, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của bà: “Không phải bà bị đau đầu sao? Về nhà uống thuốc thôi.”
Trước khi rời đi, ông thuận thế liếc nhìn Thẩm Hàm Cảnh một cái.
Cô ta chỉ lặng lẽ nhìn Phù Lam, giống như cô bé năm xưa lúc nào cũng thích bám lấy mẹ.
Phù Lam thương yêu cô ta không phải không có nguyên nhân, năm đó cô ta rất nhỏ bé, cơ thể gầy gò do sức khỏe kém, sắc mặt cũng nhợt nhạt như một cục bột nhỏ. Một đứa bé như thế rất ỷ lại vào Phù Lam, bị người ta chọc ghẹo sẽ cười khúc khích chạy đến ôm lấy chân bà.
Cô ta không mạnh mẽ, lúc nào cũng cần được bảo vệ. Bây giờ trông cô ta như một đứa bé bị bỏ rơi.
Nhưng bọn họ đã nuôi nấng cô ta hơn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-tan-hon/3518458/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.