Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm tựa như biển sâu ngoài kia, bình tĩnh nhìn cô chăm chú.

Cách một lớp cà vạt, lòng bàn tay của cô chạm vào yết hầu của anh. Ở một nơi yếu ớt như thế tựa như đang treo một lưỡi dao sắc bén có thể rút ra bất cứ lúc nào, ẩn chứa một mối nguy hiểm khiến người khác không thể bỏ qua.

Nhưng anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, chỉ giơ tay nắm lấy cổ tay của Thẩm Di, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó, cất giọng trầm khàn: “Em muốn làm gì?”

Tư thế này, động tác này, thể hiện rằng cô… muốn làm gì đây?

Anh đứng trên đài cao đã lâu nên trên người lúc nào cũng có một loại khí thế uy nghiêm, cộng với hình tượng thường ngày của anh, vừa hỏi ra một câu nghiêm túc như vậy có hơi khiến người ta sợ hãi.

Cũng dễ dàng ngăn lại hành vi ‘quá trớn’ của cô, khiến cô xấu hổ thu tay lại.

Nhưng tay của Thẩm Di vẫn để ở ngay cổ anh, cảm nhận rõ ràng yết hầu của anh đang trượt lên trượt xuống.

Thậm chí còn xoay cổ tay để siết chặt cà vạt hơn nữa.

Quả nhiên, nghe thấy tiếng rên nhẹ của anh.

Người đàn ông hơi khép mắt lại.

Cô cưỡi lên người anh, quả thật là sự kiềm chế đối với anh.

Thẩm Di bò đến gần anh hơn, giọng nói nhẹ nhàng mà vô hại: “Em còn muốn hỏi anh Chu đây, nửa đêm nửa hôm còn gửi tin nhắn cho em, anh có ý gì?”

Cô như đang dùng xẻng để đào bới từng bí mật mà anh đã chôn vùi trong đất lên.

Ánh mắt sâu thẳm của Chu Thuật Lẫm nhìn thẳng vào cô, lộ ra sự nguy hiểm. Chợt nghe thấy cô hỏi: “Anh thích em bao lâu rồi? Thích sâu đậm đến cỡ nào?”

Hôm nay là ngày thẳng thắn thú tội.

Anh khẽ cười, cố gắng cứu vãn: “Em đừng có mà lấy oán trả ơn. Anh vừa mới giúp em tóm được người xấu đấy.”

——Sao chỉ vừa chớp mắt mà cô đã đè lên người anh để chất vất chỉ trích?

Thẩm Di vô cùng ngây thơ nói: “Chuyện nào ra chuyện đó.”

Có nghĩa là không muốn buông tha cho anh.

Cảm nhận được yết hầu của anh cứ trượt lên xuống dưới bàn tay mình, nhưng cô vẫn không thỏa mãn, bắt đầu tháo cà vạt của anh ra. Chầm chậm từng bước một như thể đang cởi bỏ từng lớp ngụy trang của anh lúc này.

Động tác thong thả ung dung, mỗi một bước đều có ý định khiêu khích anh.

Ánh mắt Chu Thuật Lẫm càng tối tăm hơn, nhưng chỉ chăm chú nhìn cô.

Anh nhớ lần trước anh đã bảo cô cắn vào yết hầu của mình. Lúc ấy anh đã kiềm chế đến cực hạn, tất cả lý trí đều sụp đổ, vừa k1ch thích vừa khiêu chiến giới hạn, tự mình đẩy mình đến bờ vực thẳm.

Cảm giác bây giờ không khác lúc ấy là bao, vừa mạo hiểm vừa k1ch thích, lần nào cũng khiến trái tim anh đập loạn nhịp.

Nghĩ đến đây, anh mím nhẹ khóe môi, hình như anh không được ổn cho lắm.

Sau khi tháo cà vạt dưới cái nhìn chăm chú của anh, Thẩm Di cúi đầu đùa nghịch, quấn cà vạt vào cổ tay anh.

Chu Thuật Lẫm bỗng nhiên giơ tay giữ chặt lấy gáy cô rồi đẩy mạnh cô về phía anh, không chút do dự xâm chiếm lấy răng môi của cô.

Cuối cùng anh cũng không thể kiềm chế được nữa mà phản kích lại.

“Ưm.” Thẩm Di bị tấn công không kịp phòng bị.

Chu Thuật Lẫm cắn nhẹ môi cô, như thể đã trút bỏ toàn bộ áo giáp và đầu hàng. Anh khẽ thở dài một hơi, giọng nói hòa quyện vào trong nụ hôn: “Em thắng rồi.”

Thẩm Di không nhịn được cười, cười đến mức ngã vào lòng anh.

Anh ôm cô lại, tiến sát tới môi cô: “Anh thật sự rất thích em. Làm sao bây giờ?”

Hơi thở gần trong gang tấc, bầu không khí mập mờ ảo diệu.

——Anh cứ hào phóng thừa nhận như vậy.

Nụ cười quá mức kiêu ngạo của Thẩm Di cuối cùng tắt lịm.

Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhận tội từng bước một: “Tất cả đều do anh cố ý, từng bước dụ dỗ cô Thẩm thành vợ anh.”

Thẩm Di đột nhiên ngước mắt lên.

Anh nắm lấy tay cô, để mặc cho chiếc cà vạt kia lộn xộn thành một nhúm, hoàn toàn không giống lúc anh thắt gọn gàng trên cổ.

Nói đến chuyện tính kế phá hư hôn sự của người ta mà trong giọng của anh không hề có chút áy náy nào.

Trái tim cô như được anh vuốt nhẹ, không nhịn được hỏi: “Nếu như không có Lạc Sa, hôn sự cứ tiếp diễn như bình thường thì anh sẽ làm sao?”

Chu Thuật Lẫm cụp mắt rơi vào trầm tư, sau đó cong môi cười, cất giọng bất đặc dĩ: “Di Di, nhất định sẽ có cơ hội.”

Chỉ cần Chu thị ở trong tay anh, anh có thể nằm im và chờ cơ hội đến.

Cho dù chậm một chút, ví dụ như bọn họ đã thành hôn thì cũng không sao.

Trong lòng Thẩm Di như có cơn sóng thần cuồn cuộn ập đến, cô hiểu ý của anh, cũng bởi vì hiểu nên mới sửng sốt không nói nên lời.

“Anh…”



Là muốn ngang nhiên cướp đoạt sao?

Thẩm Di như đã có thêm hiểu biết sâu sắc về bộ mặt thật của anh, điều này làm cô khó có thể tin được. Trong giọng của cô có vài phần kinh ngạc và mới lạ: “Chu Thuật Lẫm, sao anh lại là loại người đó hả?”

Cô vẫn đang ở trên người anh, có thể cảm nhận được rõ tất cả các giác quan, ví dụ như sự va chạm giữa cứng và mềm.

Từ nãy tới giờ anh đã bị cô đốt lửa, chỉ là người nào đó vẫn hồn nhiên không nhận ra.

Chu Thuật Lẫm nhướng mày nhìn cô, không lên tiếng.

Không khó nhận ra vẻ đùa giỡn trong giọng nói của cô, như là cố ý nói cho anh nghe vậy. Vừa mới nói xong, cô cũng không có ý muốn lui xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng may là không có nếu.”

Cô thích anh có hơi muộn. Nếu như có cái nếu như này, có lẽ là anh phải đơn phương chinh phục cô trong một thời gian rất dài.

Cô không nói ra, khiến anh tưởng rằng cô chỉ đang cảm thấy may mắn vì cảnh tượng khó có thể tin được đó đã không xảy ra.

Anh cũng không nói gì.

Thẩm Di vẫn không có ý kiến gì với tư thế này, còn không thèm leo xuống.

Chu Thuật Lẫm hơi nheo mắt, đôi tay đặt bên eo cô lơ đãng vuốt v e qua lại, chỉ hỏi: “Em còn giận không?”

Từ ngày đó đến giờ cô không nhắc chuyện này với anh, cũng chưa hết giận.

Thẩm Di do dự rồi lắc đầu.

Ngay từ đầu đúng là không thể tin được, nhưng mấy ngày nay cô đã rất ngạc nhiên vì nhận ra mình đã dần dần chấp nhận.

Anh cong môi, lại hỏi: “Vậy, có hài lòng không?”

——ý anh là cảnh đẹp ngày hôm nay.

Anh đánh giá tư thế của bọn họ từ trên xuống dưới, gợi ý cho cô.

Nhưng Thẩm Di lại không nhận ra, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Trong ánh mắt hoang mang hiếm thấy của anh, cô cười nói: “Hoa hồng ngày đó anh dùng để dỗ em chỉ mới ngắm được một tí, đáng tiếc quá.”

Chu Thuật Lẫm không biết anh có nên thở phào nhẹ nhõm không, may là cô chỉ thấy bất mãn với điều đó.

Nhưng ít ra nó cũng là một kết thúc.

Anh thấp giọng cười hỏi: “Vậy thì, xin hỏi em leo lên người anh làm gì?”

Một lời không hợp là kìm anh lại như thế này.

Anh đúng thật là bị cô khống chế, không dám hành động lung tung, cũng không dám kéo gần khoảng cách.

Ngay cả hơi thở cũng cẩn thận nhẹ đi mấy phần.

Thẩm Di nói như lẽ dĩ nhiên: “Để khống chế anh đó.”

Nhìn đi, tình thế đều đi theo sự tính toán của cô, anh không thể nào phản kháng được.

Trông cô thật sự không hề sợ hãi một chút nào.

Chu Thuật Lẫm nhìn cô đầy ẩn ý, ánh mắt sâu thẳm. Anh chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, cũng không phản bác lại.

Sau đó anh khẽ kéo cổ áo lông của cô xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp đó.

Có tiếng sóng vỗ kề bên, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên không hề đột ngột, tựa như nước chảy thành sông.

Không gian bên trong xe kín mít, nhiệt độ ngày càng lên cao, ngay cả tiếng hít thở cũng cảm thấy nóng rực.

Thẩm Di bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Dưới người cô là một sự tồn tại rất rõ ràng.

Cô hơi nhăn mày, bình tĩnh lại, nuốt khan một ngụm, cảm giác có hơi khát.

Chu Thuật Lẫm lặng lẽ thò tay vào áo cô.

“Vậy em cứ tiếp tục khống chế anh đi.” Anh nói một câu đầy mập mờ.

Thẩm Di nhắm chặt mắt.

Mặt trời bên ngoài đã lặn từ lâu, chỉ còn lại mặt trăng tròn trịa treo trên cao.

Cảnh sắc hôm nay anh cố ý dẫn cô đến ngắm đã kết thúc.

Mới vừa rồi cô còn nói lên xe ngắm, nhưng sau khi lên xe lại chưa hề liếc mắt nhìn cái nào, thế nên lúc ánh sáng thay đổi cô cũng không có tâm trạng chú ý đến.

Chuyện người nào đó muốn làm càng thêm rõ ràng, sự tồn tại nào đó cũng dần dần khiến người ta không thể bỏ qua. Giữa lúc quấn quýt không rời, cô bỗng nhiên tránh đi, đầu nghiêng về một bên kề sát vào bên tai anh.

Cô thừa nhận, cô có hơi cố ý hư hỏng…

“Anh có bao không?”

“…”



Còn bình tĩnh gì nỗi nữa?

Toàn bộ con tàu đã bị lật úp.

Chu Thuật Lẫm th ở dốc, tựa như không thể tin được mình vừa nghe thấy gì. Anh khẽ nheo mắt lại, yên lặng nhìn cô, trong đó đang bão táp mưa sa thế nào cũng chỉ có một mình anh biết.

Thẩm Di có cảm giác như bị một con dã thú hung mãnh nhìn chằm chằm, cả người run lên, có một ngọn đang cháy lan đến tai cô.

Cô giả vờ bình tĩnh, thấy anh nhàn nhã nhìn lại mình thì còn tưởng anh có, ánh mắt không khỏi nhìn kỹ thêm một chút: “Có?”

Trên xe anh vậy mà có thứ đó sao?

Người đàn ông không lên tiếng, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh.

Lúc cô tiến thêm một bước khiêu khích nữa, anh mới nhắm mắt, trầm giọng đáp: “Không có.”

Cô hiếm khi nhìn thấy anh đen mặt, khoảnh khắc anh nhắm chặt mắt lại, cô cảm thấy anh có hơi bất lực.

Thẩm Di cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà cười ra tiếng.

Không có thì không có, còn làm bộ ra vẻ bình tĩnh làm gì, cũng đâu thể biến một cái từ không trung ra đúng không?

Cuối cùng cô cũng muốn leo xuống khỏi người anh, sợ ngọn lửa càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cánh tay lại bị anh nắm chặt, nặng như đeo xích sắt. Thẩm Di kinh ngạc, vừa ngoái đầu nhìn lại đã đối diện với ánh mắt u ám của anh.

_____

Lúc tài xế lái xe về, màn chắn trong xe được nâng lên ngăn cách phía trước và phía sau.

Anh ta cũng không quấy rầy người ngồi ở ghế sau, chỉ khởi động xe yên lặng lái về Lộc Viên.

Thẩm Di tự mình leo lên, lại không có cách nào tự mình leo xuống.

Anh ung dung đoạt lấy quyền kiểm soát.

Cô có thể nhận ra ánh mắt hiện tại của anh khác với ánh mắt điềm tĩnh thường ngày, khiến cô không dám đối diện.

Rõ ràng anh cũng khó chịu, nhưng dù biết rõ là tra tấn thì anh vẫn tình nguyện được tra tấn.

Vừa rồi anh giữ lấy cô, nhưng chỉ trầm giọng nói một câu: “Đợi anh chút.”

Cô muốn giãy giụa, nhưng cánh tay của anh quá mạnh mẽ, khiến cô không thể nhúc nhích được dù chỉ một chút.

Nhưng đợi cái gì?

Ở nơi nào đó dường như càng kêu gào dữ dội hơn.

Đầu ngón tay Thẩm Di từ từ nắm chặt áo sơ mi của anh, làm cho áo anh nhăn nhúm lộn xộn.

Gần như muốn tan chảy.

Khi xe chạy vào con đường quen thuộc, cách Lộc Viên cũng càng lúc càng gần, điện thoại của Thẩm Di đột nhiên vang lên.

Chu Thuật Lẫm bỗng rên khẽ một tiếng.

Cô căng da đầu, không dám động đậy.

Vừa xong đợt chuông thứ nhất lại nhanh chóng vang lên đợt chuông thứ hai, tiếng chuông dồn dập khiến người khác cảm thấy phiền phức.

Cuối cùng Thẩm Di cũng cầm qua xem thử —— là Chung Du.

Cô khẽ cắn môi, khó xử ngẩng đầu nhìn Chu Thuật Lẫm. Trong ánh mắt nguy hiểm của anh, cô lớn gan giơ tay lên bịt kín miệng anh lại.

Cô phong ấn nơi vừa phát ra tiếng thở hổn hển, khiến trái tim cô cũng run lên theo.

Chu Thuật Lẫm: “…”

Trong bàn tay của cô truyền ra tiếng ‘ưm’ khẽ của anh.

Thẩm Di căng da đầu, bịt miệng anh càng chặt hơn rồi mới nhận cuộc gọi.

Giọng của Chung Du vang vọng trong khoang xe an tĩnh.

Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, im lặng dựa vào ghế.

Từ bờ biển trở về thời gian cũng khá lâu, thế nhưng anh vẫn chưa được thỏa mãn, bởi vì gãi không đúng chỗ ngứa.

“Di Di, chuyện tấm kính vỡ xuống người cậu là do Thẩm Hàm Cảnh làm à?!” Ở bên kia đầu dây vang lên giọng nói không thể tưởng tượng của Chung Du: “Tớ biết ngay là cô ta không phải loại gì tốt mà! Nhưng mà, sao cô ta dám?”

Thẩm Di thoáng sửng sốt: “Sao cậu biết?”

Chuyện vừa mới xảy ra hôm nay, còn chưa kịp nói cho cô ấy biết mà.

“Cậu xem Weibo đi, có người đăng lên đó!” Chung Chu chỉ cho cô, giọng nói càng cao hơn: “Khi blogger nhắc đến tên của cô ta đã có rất nhiều người không tin, còn la hét ầm ĩ bảo anh ta chờ thư luật sư của Thẩm Hàm Cảnh đi. Kết quả anh ta trở tay đăng lên một đoạn video! Wow, bây giờ video kia viral lắm ——”

Thẩm Di cầm điện thoại vào Weibo.

Đầu ngón tay chợt khựng lại, thậm chí còn không cần tìm kiếm, hot search đầu tiên là tên của Thẩm Hàm Cảnh.

Vô cùng bắt mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.