Ngày đầu tiên cô tan làm trong tình trạng xương cốt nhũn ra như bũn.Ngày thứ hai tới, lại bắt đầu một ngày còn mệt mỏi hơn cả hôm qua nữa...
“Này này! Cái đấy đặt ở kia, mang đi đâu đấy!”
“Rửa bát lẹ lẹ lên coi nào! Rửa mấy con dao cẩn thận, rách găng tay bây… Đấy! Biết thế nào cũng rách mà. Cô rửa kiểugì thế hả?”
“Buộc mấy túi rác lại rồi đem vứt đi. Này! Xách cho cẩn thận… Này! Đừng! … Trời ạ! Bục túi rồi!!! Mau dọn dẹp lại sạch sẽ đi!!!”
“Ra đây gọt khoai rồi phân loại đỗ vô rổ kia. Xong thì mang bao bột mì kiavô kho cất đi, rồi quay ra lau mấy cái kệ cho sạch s… Này! Thở dài vớichả thở ngắn. Đừng than vãn nữa! Mau làm đi!!”
“Này…”
“Này……..”
“N…..”
…
Bà Dung đập mạnh cây gậy trong tay xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng.
“Ruốt cuộc thì cô có làm được cái gì ra hồn hơn không hả?” Bà ta quát um lên. Phương Anh sợ tới nỗi co cả ngừoi lại.
“Cô xem xem! Tôi bảo cô rửa bát thì tốn nửa chai xà phòng, mất 3 đôi găngtay cao su, bảo cô đi lau dọn thì rác rưởi cô lại làm bục ra lung tunghết cả…” Rồi bà chỉ lên mặt bàn: “Tôi bảo cô phân loại đậu cô cũng nhầmloạn cả lên…”
“…Cháu… Cháu…” Phương Anh lung túng nhìn rổ đậu đủ hình đủ màu trước mặt. Thực sự rất nhiều loại đậu khác nhau,bản than cô cũng ít đi chợ, cũng chỉ biết mặt một số loại mà thôi! Đằngnày…
Bà Dung ôm mặt, ngán ngẩm.
“Thôi đủ rồi. Cô đi làm việc khác đi!” Bà nói, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/76932/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.