“Tổng…tổng giám đốc!” Hương kinh ngạc kêu lên, lúng túng cúi đầu xuống, tay chân cuống cuồng hết cả.
Phương Anh thấy người đứng đằng sau mặt mày xám xịt, thầm nghĩ không ổn, kiểunày là rất không ổn. Cô chưa kịp cất lời chào thì đã bị anh ta hùng hổtiến tới bắt lấy tay cô kéo đi, không quên phân phó Hương bằng cái giọng lạnh nhạt: “Cô đi đưa đồ tiếp đi. Còn Thùy Anh, chúng ta có nhiềuchuyện để nói đấy!”
“Dạ!” Hương nhìn theo bóng dáng hai ngừoi họ cứ xa dần mà cảm thấy thật bất an.
Anh ta cứ nắm tay cô như thế mà kéo đi một mạch, đến trước cửa thang máythì vô cùng thô bạo đẩy cô vào trong rồi tự mình vào theo. Đồng thời ấnsố lên tầng cao nhất.
Phương Anh xuýt xoa cổ tay sớmđã đỏ ửng cả lên, quay sang bực bội với ngừoi bên cạnh: “Anh có nhấtthiết phải đối xử với tôi như thế không?”
Trần MinhQuân không cả buồn quay mặt sang, nhếch mép một cái cười thật khinh bỉ:“Nếu cô biết đau như thế thì tốt nhất là không nên nói những lời xảo trá như vậy mới phải.”
“Xảo…Xảo trá?” Khóe mắt Phương Anh giật liên hồi. Cô gào lên: “Xảo trá con bà nhà anh ý. Những điều tôinói hoàn toàn là dựa trên những điều có thậ…”
Chưa kịp nói hết đã bị anh ta một lần nữa túm tay lôi đi ngay khi cửa thang máyvừa mở. Đẩy cửa bước vào bên trong văn phòng tổng giám đốc, rồi lạnhlùng đóng sập lại một cái. Đến lúc này, hắn mới chịu buông tay cô ra,đủng đỉnh tới trước bàn làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/2847959/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.