“Cái… cái gì?” Khóe mắt Phương Anh giật giật.
“Sao?” Huyền Nhung không khỏi nhếch mép.
Trần Minh Quân cười như không. Duy chỉ mình bà Mỹ nãy giờ im lặng. Sự khinhthường thể hiện rõ trên khuôn mặt âm u xám xịt của bà.
“Tôi…” Cô hoàn toàn lúng túng, gãi gãi đầu.
“Được rồi.” Thiên Mỹ cắt ngang lời cô, mỉm cười thân thiện: “Tốt quá! Chúc mừng con!”
“Hơ…” Cô nên vui hay buồn đây. Thế này là thế nào?
“Haha! Xem chị kìa! Vui quá nói không nên lời luôn!” Huyền Nhung nắm tay cô, cười híp cả mắt lại.
“Ha… Haha! Chắc vậy rồi.” Cô gạt tay cô ta ra thật nhẹ nhàng, cũng cười đáp.
Hắn dùng giấy lau sạch miệng rồi mới từ tốn lên tiếng: “Vì thế nên bắt đầu từ tuần sau cô có thể chính thức tới công ty làm việc được rồi.”
“Nhưng mà… Tôi làm ở bộ phận nào?” Mặc dù chả hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Phương Anh vẫn thấy có chút vui vẻ. Ít nhất là trong hoàn cảnh xin mãikhông được việc hiện tại của cô mà tự nhiên lại được tuyển thẳng vào một công ty lớn, quá may mắn ý chứ!
Thấy cảm khích hắn ta dễ sợ! Trong thời kì nguy nan nhất lại cho cô cái phao cứu sinh “rực rỡ” như thế này.
“Cô cứ đến rồi sẽ được phân phó sau.”
Bà Mỹ nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, không một chút thiện cảm nào……Móng tay bà ta ghì chặt vào mặt bàn thủy tinh, như muốn bẻ gẫy nó vậy.Cũng may sinh thời bà ta cũng là một diễn viên xuất chúng, đối với bà,cuộc đời này chính là một vở kịch. Đạo diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/76930/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.