“Sao trông cô mặt mày như đưa đám thế?”
“Không tìm được việc thì vui thế nào đây?”
“Việc? Việc gì?”
“Thì tôi đi làm đ… Á!” Phương Anh bụm miệng, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Ặc, cô vừa nói gì thế này?
“Sao thế?” Trần Minh Quân cười tươi, nhướn mày.
Cô xua tay, ha ha vài tiếng: “Không có! Nãy tôi nói linh tinh, làm ảnh hưởng tới bữa ăn của anh…”
“Thì tôi hỏi cô nên cô nói, cũng có sao!” Hắn ngắt lời cô.
“Ừm…” Cô gãi gãi đầu, lầm bầm chửi bản than sao mà ngớ ngẩn thế không biết.Cứ mải nghĩ về chuyện tối qua, hồn vía nãy giờ như trên mây trên gió,nghe hỏi là cứ thế buột miệng trả lời.
“Cô tính đi làm sao?” Hắn đan các ngón tay vào nhau, nhìn cô chằm chằm.
“Hừm!... Đúng vậy!”
“Chưa xin được việc à?”
“Phải, cũng được mấy hôm rồi!”
“Là tại bản thân cô hay do yếu tố khác?” Quân ngẩng cao đầu, vẻ mặt khiêu khích.
“Vì tôi kém cỏi, không đủ năng lực!” Cô trừng mắt.
Trần Minh Quân gật đầu, môi hơi nhếch lên. Cái dáng ngồi đậm chất quý tộc:ngả người về sau, chân vắt chéo, và ánh nhìn khinh người dễ sợ.
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép…”
“À” Hắn đột ngột kêu lên, chỉ vào hộp cơm trước mặt: “Đồ ăn hôm nay hơi mặn…”
“Vậy ư? Có lẽ là do sáng nay tôi lỡ tay cho hơi quá đà…” Cô nói. Đồ ăn mặnà? Cô cũng chưa có ăn qua nên chả biết mặn nhạt thế nào nữa. Nhắc tớicái bụng lại biểu tình rồi.
“Hừm! Lần sau rút kinh nghiệm, bụng dạ tôi kém, không ăn mặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-sieu-than-bi-cua-lo-lem/76929/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.