Bà Cẩm nhìn vào cái bao bố mà bọn đàn em vừa đặt xuống rồi nhoẻn miệng cười. Bà nói :
- Tháo cái bao ra đi !
- Dạ !
Tên đàn em vừa mở cái bao ra thì liền có chút ghê tởm. Lúc nãy vì quá gấp rút nên hắn chưa kịp nhìn rõ. Giờ nhìn kĩ lại thì ôi thôi. Một gương mặt nát bét đầy sẹo trên mặt. Hốc mắt trống không đen thui làm cho tên đó có chút hoảng sợ. Nhưng đối với bà Cẩm thì ngược lại bà ta không một chút sợ hãi mà ngồi xuống bên cạnh người đàn bà khổ sở đó mà cười lên man rợ. Bà hỏi :
- Lâu quá không gặp ! Em hai à !
Bà Lương vừa nghe giọng nói quen thuộc ám ảnh bà hơn 20 năm nay thì liền la hát kinh hãi :
- A.a.a.a……
Bà Lương vừa la hét vừa đưa hai tay lên đầu bịt kín lỗ tai của mình để không nghe thấy giọng nói ám ảnh đó. Bà Cẩm thấy dáng vẻ sợ hãi của bà Lương thì bật cười thành tiếng bà ta nói tiếp :
- Oh !!! Ta quên ! Tao quên ! Em hai đâu có nói chuyện được ! Vậy thì để ta nói cho Em Hai nghe một chuyện rất là vui !
Bà Lương nghe bà Cẩm nói vậy thì biết là chuyện đó cũng không hay ho tốt lành gì, nhưng bà cũng không còn cách nào khác nên đành ngồi đó nghe giọng nói ám ảnh đó tiếp tục cất tiếng :
- Em Hai còn nhớ đứa bé hai mươi mấy năm trước không ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nha-hoi-dong/3079458/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.