Vừa dứt lời bà Cẩm liền cười lên khoái chí, đang cười hả hê thì bỗng có một tiếng nói từ đằng xa phát lên :
- Nhưng tôi sẽ là vua, còn bà là giặc !
Sự mong chờ của bà cũng đã có hồi kết. Bà Cẩm nhoẻn miệng cười tươi giọng nói đểu cáng :
- Con trai cưng của mẹ ! Con đến rồi sao ? Đúng lúc thật đó. Mẹ chờ con nãy giờ lâu lắm rồi.
- Vậy sao ?
Thiện quay qua nhìn Nguyệt đang bị ép quỳ phục dưới đất mà hỏi :
- Em có sao không ? Tôi đến đây để cứu em và mẹ!
Nguyệt rưng rưng nước mắt cô hét lớn :
- Em không sao ? Cậu mau cứu mẹ trước đi đừng lo cho em.
- Im miệng ! Con chó , ai cho phép mày nói chuyện ở đây hả ?
Bà Cẩm tán cô một cái bốp rồi quát lớn vào mặt của Nguyệt. Thiện thấy vậy thì lại càng nóng lòng hơn. Anh vô tình nhìn sang sau lưng bà Cẩm là một người phụ nữ khắc khổ trên mình toàn là máu, đôi mắt trũng sâu không tròng, hình dạng người không ra người làm cho Thiện lòng đau như cắt. Bà Cẩm thấy thế thì liền cười lên man rợ bà nói :
- Sao hả ? Nhìn thấy mẹ ruột của mày thê thảm đến như vậy, mày cảm thấy thế nào ?
Nước mắt Thiện rơi xuống. Vừa nhìn mẹ và vợ của mình bị bà Cẩm. Đối xử tệ đến nỗi như vậy thì trong lòng anh lại càng hận thù bà ta nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-nha-hoi-dong/3079456/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.