Trong đêm đen mịt mùng, Lạc Thần cứ mải chạy. Cô vốn định chạy đi kiếm Thiên Sa, nhưng hiện tại thì bản thân đã chạy đến đâu rồi cô cũng không biết nữa.
Từ lúc chuyển đến đây, con đường duy nhất Lạc Thần biết là con đường từ nhà Thiên Sa đi đến bệnh viện, chưa bao giờ cô chạy ra khỏi quỹ đạo này.
Bước đi của cô ngày một lảo đảo. Lạc Thần không nhịn được mà đi chậm lại, bàn tay cô cố tìm cái thân cây gần đó để chống đỡ. Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Những dãy nhà, những ngọn đèn đường trước mắt cô dường như mỗi lúc chỉ còn lại là những đốm sáng le lói mờ nhoè.
Cô đúng là sao chổi mà, cứ dính đến ai là phiền phức đến đó. Ngay cả Thiên Sa mà cô cũng không chịu buông tha. Cô thật hận bản thân mình... vô dụng đến vậy.
Tay cô mò hụt vào khoảng không. Tầm nhìn trước mắt bỗng tối sầm. Hai chân cô lảo đảo. Cả người cô cứ thế mất lực lao về phía trước.
Nhưng cô không thấy đau.
Hai tay cô lần sờ hòng tìm thấy nền đất. Nếu đúng là cô ngã thật thì nguy quá, nếu vậy, đứa bé sẽ như thế nào? Nếu cô ngay cả cảm giác đau cũng không biết được, thì làm sao cô có thể kêu cứu?
Thay vì tìm thấy bề mặt nhám gồ ghề, cô lại sờ thấy một bề mặt láng mịn, êm êm, như là... áo bông vậy...
Là ai đó đã đỡ cô sao? Cô sờ ra sau, thì đúng là sờ thấy lưng của một ai đó...
"Cám... Cám ơn..." - Cô lúng túng thều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098997/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.