Khi Thiên Sa làm xong thủ tục xuất viện cho Lạc Thần thì thấy cô đang nằm ngẩn ra trên giường bệnh.
"Chuyện gì vậy? Cậu thấy không khoẻ ở đâu sao?".
Lạc Thần giật mình, mau chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường trực.
"Không... Tớ có sao đâu" - Rồi chợt nhớ ra Thiên Sa hiện tại là người duy nhất cô có thể tâm sự, Lạc Thần nén tiếng thở dài - "Chỉ là... tớ đã cố trốn chạy từng đấy thời gian, vốn nghĩ, tốt rồi, cả cuộc đời có thể sẽ không gặp lại anh ấy nữa. Bức tường mà tớ xây nên để bảo vệ trái tim tưởng chừng như không thể nào phá vỡ được...".
Lạc Thần quay đi, cố giấu đôi mắt đang dần hoen đỏ. Bao nhiêu lâu nay, dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cô luôn tự nhủ, mình phải kiên cường. Bởi vì ngoài bản thân ra, cô không nghĩ sẽ có ai tới chống đỡ sức nặng đang chất chồng trên vai mình.
"Thiên Sa, tớ sợ lắm... Tớ sợ mỗi sáng thức dậy, biết rằng có thể ngày mai tớ sẽ không tỉnh dậy được nữa. Sợ đứa bé này rốt cuộc bởi vì tớ mà bị vạ lây. Người ta nói, một linh hồn phải tu qua hàng nghìn năm mới có thể đầu thai được. Vậy mà lại trúng phải một đứa sao chổi ốm đau như tớ, cậu nghĩ xem, có phải nó đen đủi lắm không?".
Hơi thở của cô bắt đầu ngập ngừng, gián đoạn. Lạc Thần nuốt nước mắt, cố để không cho mình được vỡ oà. Tay cô nắm chặt tấm trải giường, nhắm mắt điều hoà lại hơi thở.
"Tớ cũng sợ... Lại gieo hi vọng để rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098996/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.