Khi chiếc xe dừng lại, Lạc Thần mới có thể hoàn hồn. 
"Trung tá!" - Một đám người mặc quân phục kính cẩn đi ra đón bọn họ. 
Bỏ qua các nghi thức rườm rà của quân đội, bọn họ mới vội vã nói với nhau một cách bình thường. 
"Ngài không sao chứ?". 
Lạc Thần ngầm đoán ra, đây chính là căn cứ hải quân của bọn họ. 
"Không sao!" - Đông Dương gỡ bỏ nón, nói với vẻ vô cùng lãnh đạm. 
"Đây... chính là em gái của Ngài sao?". 
Bây giờ thì mọi cặp mắt đều hướng về phía cô. Lạc Thần bỗng cảm thấy có chút hồi hộp. Vì dẫu sao, bọn họ trông mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm túc. 
Đông Dương một lần nữa gật đầu cho qua chuyện, rồi không ai nói với ai câu nào. 
Lạc Thần chỉ biết bẽn lẽn đi theo Đông Dương, không biết phải làm sao. 
Bọn họ đi đến một toà nhà rồi đi lên lầu. Mãi đến lúc vào phòng đóng cửa lại rồi, Lạc Thần mới cảm thấy nhẹ nhõm mà ngồi phịch xuống sàn. Hai chân cô sớm đã rã ra từ lâu. 
Đông Dương vẫn cứ thảnh thơi như không, dường như những việc vừa rồi không mảy may ảnh hưởng gì đến anh ta vậy, đến độ Lạc Thần cảm thấy mình cần phải mở miệng để hỏi cho rõ. 
"Anh làm ơn có thể giải thích cho tôi biết việc gì vừa xảy ra có được không?". 
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu. 
"Bí mật quân sự. Không thể giải thích!". 
Mặt Lạc Thần nhăn hết cả lại, cô đang cố kiềm chế để không phát cáu. 
Nói chuyện với một người anh ta, chẳng khác nào cô đang tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098968/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.