Cô giống như một người bị hút cạn sinh khí, dường như trước sự cường bạo của anh ta, cô không thể làm gì được. Cô muốn kháng lại anh ta, đến mức các dây thần kinh trên cơ thể đều căng đến mức muốn đứt ra, khiến đầu óc cô muốn nổ tung.
Vốn dĩ cô vô cùng quyết liệt, quyết liệt muốn rời đi. Rốt cục vẫn bị hắn đạp thêm một cước nữa vào tôn nghiêm của chính mình.
Ngay lúc cô tưởng bản thân sắp ngất đi trong cuộc chiến này thì hắn buông cô ra. Lúc đó cô giật mình nhìn hắn, và vẻ mặt của hắn cũng như vừa bị giật mình. Đây có vẻ như là một chuyện hiếm có.
Đông Dương đã bị mất khống chế.
Anh ta đứng dậy, buông cô ra, giống như bản thân vừa làm phải việc đáng phỉ nhổ lắm vậy.
Làm ơn...
Cô hoang mang, không biết phải làm sao, chỉ biết âm thầm cầu nguyện. Trời đất đừng để Đông Dương phát điên thêm một lần nữa.
Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cô, lỡ hắn điên quá tìm cách hiếp cô thì chắc cô cũng chẳng làm gì được.
Cô nhìn hắn, đang cố gắng dò tìm xem hắn định làm gì nữa, để cô còn biết cách tìm đường tháo chạy.
Lạc Thần liếc đồng hồ. 1h sáng. Cô còn có thể chạy đi đâu đây.
"Đồ vô ơn!" - Hắn cuối cùng cũng cất tiếng nói, gần như gầm lên - "Bố mẹ tôi nuôi cô lớn đến nhường này, bao nhiêu tiền của, bao nhiêu công cán. Rốt cuộc cô vẫn thà trả thù tôi để rời bỏ bọn họ!".
Trái tim của Lạc Thần thót lên một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098967/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.