Những gì bạn sợ hãi nhất dù bạn tránh né nó thế nào, nó vẫn sẽ có cách tìm đến bạn. Lạc Thần đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến việc đó. Vậy mà những cảnh tượng đó vẫn tái hiện trong giấc mơ của cô. Những cái động chạm của một tên đàn ông xa lạ. 
Cô không nhìn thấy hình dáng hắn, cô không thể biết hắn là ai? Vĩnh Tú hay là đồng bọn của hắn? 
Cô chỉ thấy ghê tởm, ghê tởm chính bản thân mình. Đó là một nỗi sỉ nhục không gì có thể sánh bằng. Cô căm ghét chính bản thân mình, không thể phản kháng, không thể chống cự, không thể hét lên thật to. Cuối cùng vẫn bị người khác chà đạp dưới thân. 
"Đừng!" - Cô gào lên, bật dậy. 
Và nhận ra mình vẫn đang ở đây, trong phòng của Đông Dương. Trên trán cô không ngừng đổ mồ hôi lạnh. 
Cô ôm trán cố thuyết phục bản thân phải trấn tĩnh lại, nhìn lại người trên giường. Hắn ta vẫn đang nằm yên tĩnh, dường như không hề nghe thấy động tĩnh vừa rồi của cô. 
Lạc Thần thầm thở phào. 
"Làm sao vậy?" - Hắn bỗng dưng cất tiếng nói làm cô giật bắn mình. 
"Không có gì... Em... em mơ thấy ác mộng mà thôi!". 
"Ác mộng gì đến nỗi lại tự quật mình trên đệm vậy?". 
Hắn hỏi như thế làm cô chỉ biết á khẩu. 
Về chuyện này, ngoài cô và đám Vĩnh Tú, chắc chắn không có người thứ 3 biết! 
Cô lặng người, đang không biết phải nói ra sao. Đầu cô cứ rối tung như một mớ bòng bong, không thể nào viện ra được bất cứ lý do 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098969/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.