Khi Hoán Lôi đến thì cả nhà đều đang ăn cả rồi. Không khí vui vẻ, linh đình như thế. Lạc Thần cũng không tiện nhắc đến anh. Đến khi có tiếng chuông, Lạc Thần chạy ra mở cửa. 
Trước mắt cô là Hoán Lôi, bên trong là tiếng mọi người vẫn đang nói cười ồn ã. Đột nhiên cô cảm thấy, không chỉ có mình Hoán Lôi, chính cô đang là người thừa ở đây! 
"Nhà cậu đã ăn rồi à? Sao không ai chờ tớ đến vậy? Kể cả cậu!" - Hoán Lôi rõ ràng đang trách móc - "Sao cậu không gọi hối tớ đi sớm hơn?". 
Lạc Thần cúi đầu. Tâm trạng xuống dốc không phanh. 
"Nè? Sao vậy? Tớ mới là người phải giận chứ?...". 
Hoán Lôi còn chưa dứt lời, Lạc Thần đã xỏ dép đi ra ngoài, đóng cánh cửa sau lưng lại. 
"Chúng ta đi thôi!". 
Hoán Lôi sững sờ, nhìn người con gái lướt qua trước mắt. Không phải bảo anh đến nhà ăn cơm sao? Người ta đến rồi lại không cho người ta vào nhà? Thế là thế nào chứ? 
Hoán Lôi quay người lại thì đã thấy bóng lưng người con gái kia đang nhanh chân đi được một đoạn xa rồi. 
Sao trông có vẻ ấm ức vậy chứ? Anh hối hả chạy theo. 
"Nè, đi chầm chậm thôi! Chờ tớ với!" - Hoán Lôi càng đuổi, bước chân người kia càng gia tốc - "Nè!". 
Anh phải dốc sức chạy đuổi theo mới bắt kịp được. Tay anh túm lấy bắp tay cô, buộc cô đứng lại. Vốn anh định mở miệng ra mắng, lại thấy dưới ánh trăng sáng, lại có thứ gì lấp lánh như hạt ngọc. Nó hoàn toàn trong suốt, không ngừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098959/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.