Trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng, Lạc Thần run rẩy trong cơn mê man. Cả người lạnh toát. Vầng trán cô rịn ra đầy mồ hôi. Cô thúc giục mình phải tỉnh dậy.
"Đừng lại đây!" - Cô giật mình hét toáng, lăn lộn, rên xiết, đau đớn - "Đừng lại đây!".
Hai bàn tay cô túm chặt lấy tấm chăn. Lớp da trên tay cô mỏng như giấy dán chặt, căng cứng vào từng khớp xương đang khó chịu gồng lên. Cô đột ngột lật người, co chặt người lại. Hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài nhíu lại. Nét mặt thống khổ đầy tuyệt vọng.
"Đừng qua đây!" - Cô quát lên, đầy kháng cự.
Hai chân không ngừng quẫy đạp như muốn ngăn một thứ gì đó đang tới gần.
"Không! Không! KHÔNG!".
Giật mình, cô vùng tỉnh, còn chưa hết bàng hoàng. Lồng ngực cô gấp rút phập phồng, hơi thở hổn hển. Mắt cô mở lớn, kinh hoảng. Môi cô mở lớn, nhưng không sao có thể thốt được lên lời.
Tay cô lần mò trong bóng tối hoảng loạn. Cổ cô đã bị một cái gọng kìm siết thật chặt. Hắn nhấn người cô xuống, gom hai lòng bàn tay mỗi lúc một thít hơn. Đau quá!
Lạc Thần oằn người, bấu chặt lấy tay hắn hòng gỡ ra. Nhưng bàn tay đó, so với thép còn cứng hơn. Đầu ngón tay hắn như muốn đâm thủng cổ cô, không che giấu thể hiện khát vọng giết người của chủ nhân nó như thế nào.
Cô vùng vẫy, như một con cá ngoi ngóp vì đột ngột bị bắt lên bờ. Cô không sao thở được. Cô bất lực nhìn hắn, vừa đau lòng vừa tê tái.
Hình bóng người đó cao lớn. Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-giau-kin/1098960/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.