“Chính là nơi này.” Nam sinh lúc trước được phân vào cùng một tổ với Đông Chí chỉ vào con dốc ẩn sau lùm cây, lộn xộn kể lại: “Em và Tiểu Lý ở đằng kia chỉnh sửa tiêu bản, thầy Lăng chụp ảnh ở phụ cận, em còn nghe thấy tiếng bước chân của thầy ấy, thật đó, ngay tại chỗ kia… bọn em tìm mãi không thấy thầy ấy, đợi trong chốc lát cũng không thấy thầy ấy trở về. Sau đó tới thời gian hẹn tập trung của Khổng giáo sư, Tiểu Lý đoán thầy ấy đã đi trước, kết quả trở về lại thấy, balo của thầy Lăng vẫn còn ở đó, người căn bản không thấy về…”
Bây giờ là mùa đông, đến tối nhiệt độ trên núi sẽ giảm mạnh xuống 00C có khi còn xuống tới -300C. Nếu Đông Chí xảy ra chuyện gì bị mắc kẹt trong rừng, nếu một mình trải qua một buổi tối trên núi khả năng sẽ bị đông chết.
Trang Châu trên mặt cứng ngắc, nội tâm vô cùng sợ hãi cùng lo âu hoàn toàn chiếm cứ.
Cả chiều hôm qua không gặp, đến tối mọi người trở lại miếu sơn thần mới chứng thật không thấy bóng dáng Đông Chí đâu, nhưng tới đêm, lại là thâm sơn cùng cốc hoàn toàn không quen thuộc hoàn cảnh, Khổng giáo sư không có khả năng dẫn học trò ra ngoài tìm người. Sáng sớm hôm nay đã chạy về thôn cầu viện, đường cũ lộn trở về, cho tới giờ cách thời gian Đông Chí bị mất tích từ hôm qua đã qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ. Mà dưới chân núi cảnh sát ít nhất cũng phải trưa mai mới có thể tới nơi.
Trang Châu đứng ở một chỗ cách bọn họ một khoảng, ý đồ thông qua cảnh sắc chung quanh xác định hướng Đông Chí có thể đi. Lão Triệu và hai vị biểu cữu của Đông Chí chia mọi người thành mấy nhóm, tản ra chung quanh tìm người. Trang Châu hiện tại đầu óc đều là suy nghĩ Đông Chí có thể bị thương, bị mắc kẹt ở một chỗ nào đó trong rừng không. Sắc trời càng ngày càng tối dần, nếu trước khi trời tối hẳn không tìm được, qua đêm thứ hai, khả năng sống sót của Đông Chí liền càng trở nên xa xôi.
Bảy giờ tối, nhóm của đại biểu cữu phát hiện máy chụp ảnh của Đông Chí ở dưới một gốc cây. Thứ này không lớn, chung quanh lại có nhiều bụi cỏ lá rụng phủ kín, nếu không phải do vỏ kim loại phản xạ ánh đèn pin chắc sẽ không có ai phát hiện ra. Máy chụp hình đã hết pin, may trong balo Đông Chí còn có hai cục pin dự phòng.
Xem lại ảnh chụp lưu trong máy, thực dễ dàng thấy đoạn video cuối cùng kia. Hình ảnh Đông Chí hướng về phía màn hình vẫy vẫy tay, ngây ngô cười lẩm bẩm: “Hay nên lùi ra sau thêm chút nữa? Có thu được khuôn mặt đẹp trai của mình không nhỉ?”
Trang Châu không chuyển mắt nhìn chằm chằm người thanh niên đang tươi cười sáng lạn trong màn hình, trong lòng tựa như bị kim đâu đau đớn.
Sau đó Đông Chí khoa chân múa tay, lấy một tư thế cực kỳ khôi hài thét chói tai ngã lăn xuống vách núi. Từ máy chụp hình không nhìn thấy tình cảnh dưới vách núi, nhưng vẫn có thể ghi âm tiếng động phát ra: tiếng kêu nghẹn tại cổ họng của Đông Chí, tiếng cành cây khô khốc bị gãy giòn vang, tiếng đá vụn lăn xuống lạo xạo cùng với tiếng động có chút trầm đục ở cuối cùng.
Đại biểu cữu đúng lúc đè bả vai Trang Châu: “Triền núi kia không cao, chưa tới ba thước. Dưới sườn núi không có người, mai chúng ta sẽ qua đó tìm.” Về phần dấu vết người lăn xuống, ánh sáng quá mờ, bọn họ không nhìn ra được cái gì.
Qua hình ảnh yên lặng bọn họ nghe thấy một số tiếng động kỳ quái phát ra: tiếng bước chân, tiếng nam nhân chửi tục cùng với…tiếng lôi kéo vật nặng. Thanh âm nghe qua rất mơ hồ, nhưng bởi vì ngọn núi rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện mơ hồ có thể nghe thấy. Tựa hồ là có vài người đang nói chuyện, họ dùng một loại phương ngôn Trang Châu chưa từng nghe bao giờ.
“Dưới dốc có người?!” Trang Châu cảm thấy không tin được: “Bọn họ nói cái gì?”
“Không phải khẩu âm chỗ chúng ta.” Lão Triệu vội vàng giải thích, bắt đầu dịch tiếng nói phát ra từ trong máy ảnh: “Bà nó có người rớt xuống từ trên núi… Tiểu bạch kiểm… là thằng nhóc trong đám học sinh kia…đã thấy chúng ta… không thể thả… giết người con bà nó, mày làm như giết người như giết heo vậy…bên kia còn có người, giết nó sao thoát thân… trước mang đi… trói chặt vào…”
Mấy người hai mặt nhìn nhau. Trang Châu trong lòng cũng không biết là nên thấy may mắn hay nên lo lắng. Điều này ít nhất chứng minh hiện tại Đông Chí không bị đông chết ở bên ngoài, nhưng rơi vào trong tay đám người thân phận không rõ còn mang theo cả súng, có thể sống sót bao nhiêu?!
“Làm sao bây giờ?” Khổng giáo sư trong lòng càng lúc càng lo sợ. Ít nhất Đông Chí là người thành niên, ở đây còn có nhiều thân thích, nếu như bị bắt là một trong số học sinh của ông, vậy ông biết nói thế nào với người nhà học sinh đây?
Trang Châu vuốt ve nhiều lần máy ảnh của Đông Chí: “Giờ tạm thời không xuống núi, kẻo phá hủy hiện trường, chờ tới trời sáng tôi tới phụ cận tìm xem có thể tìm ra được manh mối gì không. Đại biểu cữu ở lại chờ cảnh sát.”
Khổng giáo sư vội nói: “Tôi đi với cậu.” Các học sinh của ông hiện tại đều đã an toàn ở lại trong thôn, ông có thể giúp đỡ một tay tìm kiếm cùng với chàng trai trẻ này.
Tiểu biểu cữu nói: “Hai ngày nay các ông đã leo núi không ít rồi, vẫn nên ở lại chờ cảnh sát tới đi. Tôi cùng cậu Trang đi xuống, đường này tôi quen thuộc.”
Trang Châu gật đầu: “Được.” hắn là người trưởng thành, ít nhất xảy ra chuyện hắn cũng sẽ không giận chó đánh mèo với người khác. Nhưng Đông Chí đi cùng bọn họ xảy ra chuyện, muốn nói trong lòng không có khúc mắc là không có khả năng.
Đông Chí cũng không biết khi té có bị thương không, trong video không nghe thấy giọng em ấy, cũng không biết có phải bị ngất không. Không biết mhững tên đó đối xử với em ấy như thế nào…
Trang Châu càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu, thẳng tới khi sắp nghỉ ngơi, nhìn thấy Hắc Đường một mực cọ cọ bên người mình mới kịp phản ứng, Hắc Đường tuy rằng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nhưng tốt xấu gì nó cũng là chó, khứu giác so với người linh mẫn hơn rất nhiều, có thể dùng nó để tìm manh mối không?
Hắc Đường không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy ánh mắt cha nó thực quái dị, vừa tràn ngập kì vọng vừa giống như có chút lo lắng.
Hắc Đường mê muội, đây là có chuyện gì?
Còn có, cáo trạng tinh đi đâu rồi? sao ai cũng bảo không thấy anh ta? Anh ta không thấy, ba con mèo anh ta mang tới cũng không thấy, bọn họ có phải đã đi cùng nhau không? Hắc Đường bất an lắc lắc cái đuôi. Nó trước kia từng nghĩ nếu cáo trạng tinh biến mất thì hay quá rồi, nhưng từ khi anh ta rời đi, nó lại chưa từng nghĩ như vậy. Trên thực tế, mỗi ngày nghe ba con mèo nhắc tới Đông Chí, nó cũng có chút nhớ anh ta.
Trang Châu vuốt vuốt đầu nó lẩm bẩm: “Tuy rằng con chưa từng trải qua huấn luyện nhưng cha tin tưởng con, con trai. Hai chúng ta quyết không chịu thua kém, tranh thủ đưa em ấy bình an trở về được không?!”
Hắc Đường vẫy vẫy đuôi, là muốn đi tìm cáo trạng tinh và nhóm miêu miêu sao?
Trang Châu nói xong hai mắt liền đỏ hoe, hắn cụng trán với Hắc Đường: “Nếu không tìm thấy em ấy, cha nên làm gì bây giờ?”
Hắc Đường liếm liếm mặt cha mình, không có việc gì, tìm không thấy thì tiếp tục tìm, thẳng tới khi tìm được người về mới thôi. Hắc Đường không xác định nghĩ, nó còn muốn cáo trạng tinh mua thịt bò cho nó, còn dẫn nó ra ngoài đi dạo mỗi ngày, về sau nó sẽ không khi dễ anh ta nữa.
Còn cả ba con mèo con kia nữa. Đã quen mỗi ngày cùng ba tiểu tử kia nháo ầm ĩ bên người, thình lình chỉ còn lại một mình, nó thật đúng là có chút trống trải không quen. Hắc Đường u buồn suy nghĩ, cũng không biết tụi nó đã đi đâu rồi, trước khi đi cũng không thèm nói một tiếng. Nơi này hoang sơn dã lĩnh, nếu thật sự lạc đường thì làm sao…
Aiz, thật khiến người ta lo nghĩ.
Lúc Đông Chí bị té xuống đã bị thương ở chân, cổ chân sưng phù sắp to hơn bắp đùi. Lại bị đám người kia một đường đi nhanh liên tục, cảm thấy chân mình sắp rụng rời. Chờ tới khi bầu trời tối đen, đoàn người cuối cùng cũng dừng lại.
Đông Chí một đường đều bị bịt mắt, cũng không biết đã đi hướng nào, chỉ biết đi vào càng sâu trong rừng so với miếu sơn thần, nơi này hoàn toàn không có đường đi. Từ tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện phán đoán, đám người này có ít nhất 6, 7 người, đều là nam nhân bưu hãn, còn có súng, ngữ điệu nói chuyện đè nặng thanh âm, khẩu âm khác hẳn người Thạch Lựu thôn, không biết là phương ngữ ở đâu. Đông Chí có thể miễn miễn cưỡng cưỡng giao lưu với người Thạch Lựu thôn, nhưng những người này nói anh cơ hồ nghe không hiểu gì hết.
Lúc Đông Chí bị dí súng vào đầu đã từng hoài nghi, đám người này có thể là thợ săn trên núi cũng có khả năng là tộc nhân của mình hay không. Cho nên khi bọn hắn thô lỗ túm cổ áo anh kéo lên, anh thậm chí không chút giãy dụa. Đương nhiên thái độ anh phối hợp cũng khiến đám người kia đối với anh dần buông lỏng đề phòng, còn cho rằng học sinh tay không tấc sắt căn bản không là gì đối với đám nam nhân bọn họ, sau khi lục soát người, tùy tiện rút ví lấy tiền ra liền coi như xong. Không ai phát hiện ở trong ống giày Đông Chí còn cất giấu một con dao.
Một đường đi tới, Đông Chí trong lòng dần sinh hoài nghi. Nếu những người này là người miền núi đi săn thú, mặc dù muốn trốn tránh người khác cũng tuyệt đối sẽ không có tư thái đề phòng nghiêm mật như vậy. Hơn nữa khi có một người mở miệng nói về lộ tuyến đường đi, Đông Chí lập tức nghe ra gã tuyệt đối không phải người địa phương, ngữ điệu nói chuyện của gã rõ ràng mang theo khẩu âm không được tự nhiên như của người dân tộc vùng biên giới học nói tiếng địa phương.
Một gã thuộc nơi khác, còn mấy tên còn lại tương đối quen thuộc đối với ngọn núi này, như vậy nhóm người này lên núi là có mục đích gì?
Đông Chí trong lòng khó nén thất vọng. Anh cũng biết, tộc người hơn hai mươi năm trước ở sâu trong núi, nào có khả năng để anh lên núi là có thể gặp được, chính là hy vọng được gặp tộc nhân của mình hoàn toàn đổ vỡ, khiến anh cảm thấy vô cùng mất mát.
Chỗ những người này đặt chân, tựa hồ là một cái nhà hầm bị bỏ hoang, Đông Chí tay chân bị trói chặt, nhưng khi ngã ngồi xuống đất vẫn thực lưu ý vụng trộm sờ soạng đồ vật chung quanh. Mặt đất tuy rằng bám đầy bụi đất nhưng thực bằng phẳng, giống như có người tỉ mỉ sửa sang qua. Hơn nữa nghe đối thoại của những người bên ngoài, đặc biệt là gã nam nhân có khẩu âm vùng biên kia, bọn chúng tựa hồ đã ở trên núi được hai, ba ngày rồi.
Đông Chí vẫn luôn cảm thấy giác quan của mình so với người khác sắc bén hơn một chút, hiện giờ cuộn mình trong nhà hầm lạnh như băng còn ngửi được mùi máu tươi thản nhiên không biết truyền tới từ đâu, lần đầu anh cảm thấy hối hận khi mình có thể chất đặc biệt như vậy. Đông Chí ban đầu hoài nghi đám người kia là đang giết động vật nấu để ăn, lại lập tức phát hiện những người này rõ ràng sợ ở trên núi đốt lửa sẽ khiến người ta chú ý, quả thực hận không thể ăn món lạnh mới tốt. Như vậy mùi huyết tinh ngửi thấy rõ ràng như vậy, hiển nhiên do một nguyên nhân đặc biệt khác.
Những người này cảnh giác thực mạnh, trừ bỏ lấy rượu cồn đốt để đun nước sôi pha mì ăn, căn bản không dám nhóm lửa. Mì ăn liền, lạp xưởng, lương khô là cơm chiều của bọn họ. Đều là những thứ không ai muốn ăn nhưng đối với người bị đói bụng cả ngày mà nói vẫn có lực hấp dẫn lớn lao. Hơn nữa khi bọn họ ăn, còn thập phần ân cần cơi bỏ dây trói trên tay và lưng Đông Chí.
Đông Chí cố sức tháo cái khăn che mặt nhìn không ra màu sắc trên mình xuống. Dựa theo ánh sáng ngọn nến cạnh cửa sổ không quá hai tấc nhìn quanh, Đông Chí thấy mình quả nhiên đang ở trong một cái nhà hầm cũ nát.
Giúp cậu cởi bỏ khăn che mặt là một nam nhân dáng người thập phần gầy yếu, gã một tay cầm mảnh vải, một tay cầm cái cặp lồng cũ mèm. Nhưng đôi mắt kinh ngạc nhìn hòn đá vô danh đeo trên cổ Đông Chí lộ ra ở cổ áo bánh tô hé mở, trong mắt tràn ngập hoài nghi cùng sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]