Trang Châu đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ đang ở ban công đồng thời đều chuyển qua đây. Hắn nhận ra con mèo xám bị cụt đuôi tên Tiểu Xám, con mèo hổ vằn trộm đồng hồ kia là Tiểu Dạng Nhi, còn một con ly miêu màu nâu tên Bồi Tây, trừ bỏ ba con mèo này là khách quen của nhà Đông Chí ra, còn có hai con mèo màu trắng mắt xanh nhạt gầy tong teo, Trang Châu chưa từng thấy qua.
Trang Châu đổi dép đi trong nhà, mang theo hộp cà mèn đi về phía ban công, mấy con mèo hai mắt đều trừng lên tròn xoe, trông vô cùng cảnh giác mà nhìn từng động tác của hắn.
Trang Châu hướng về phía chúng giơ hộp cà mèn trong tay lên: “Đông Chí bị bệnh, đang nằm viện. Em ấy sợ tụi mày bị đói, nên kêu tao mang chút đồ ăn về cho tụi mày.”
Cà mèn còn chưa kịp mở ra, nhóm miêu miêu có cái mũi linh hoạt đã ngửi thấy mùi cá quen thuộc. Đây nhất định là cá chiên bé do mẹ Đông Chí làm. Tay nghề của Đông Chí là học theo mẹ anh, nhưng trình độ còn kém xa một mảng lớn. Điểm này không có ai so với đám miêu miêu càng có quyền lên tiếng.
Nhóm miêu miêu nhìn qua vẫn thực cảnh giác, nhưng đã không còn con nào lùi về sau tránh né nữa. Trang Châu vừa lòng gật đầu, kéo cửa ban công ra, đem cá chiên trong cà mèn đổ vào bát ăn cho tụi nó. Nhóm miêu miêu trước đống đồ ăn ngon lành tỏa ra mùi thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013915/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.