Tắm rửa xong, sấy khô lông, bẩn hề hề Tiểu Mao liền trở thành một cục bông mềm mại đáng yêu.
Hắc Đường tò mò vòng tới vòng lui đi quanh người Tiểu Mao, cảm thấy trên người vật nhỏ đáng ghét đều có mùi hương như của mình, tựa hồ cũng không còn đáng ghét như trước.
Hắc Đường thập phần rộng lượng đẩy bát ăn của mình tới trước mặt Tiểu Mao, đây là cái bát ăn trước đây nó từng dùng mà cha nó mới lấy ra ở trong kho, màu vàng nhạt thập phần đáng yêu, xung quanh còn in một chuỗi dấu chân chó thật sinh động. Hắc Đường đã sớm không cần loại đồ vật ấu trĩ như vậy, cho nên cha nó đã cất đi làm kỉ niệm. Lúc này thuận tiện lấy ra cho cục bông này dùng, nhất thời nó cảm thấy mình là một con cún thập phần rộng lượng. Ừm, vừa khoan dung vừa thiện lương, lấy ơn báo oán(?) vân vân…
Đông Chí co hai chân ngồi trên ghế sô pha, thân mình nghiêng qua dựa vào ngực Trang Châu cười tủm tỉm theo dõi hai con cún trên thảm trải sàn. Tiểu Mao ngay từ đầu nơm nớp lo sợ không dám tới gần bát ăn cho chó, sau đó chắc là đói không chịu nổi, lớn gan sán lại ngậm một chút đồ ăn cho chó trong bát, thất kinh thối lui tới đằng sau chân bàn mới dám ăn. Ăn xong lại ngó đầu ra thăm dò, thấy Hắc Đường vẫn chỉ nằm một chỗ không động đậy, lá gan lớn hơn một chút, lại tiến lại gần ngậm một hơi. Sau nhiều lần, nó thấy yên tĩnh, lần này thực kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013900/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.