Con người Đông Chí trên cơ bản không có thói quen sinh hoạt xấu nào. Anh không hút thuốc, ít uống rượu, không chơi bời. Đương nhiên, tửu lượng của anh cũng phi thường kém. Ở hành lang lời lẽ sắc bén nửa ngày với Đồ Thịnh Bắc thanh tỉnh được chốc lát, chờ tới khi ra tới cửa bị gió thổi một hồi, men rượu lại bốc lên. Đầu cũng không quá choáng váng nhưng dưới chân lảo đảo xiêu vẹo, nhìn cái gì cũng đều là bóng chồng bóng, mờ mờ ảo ảo.
Trang Châu đỡ Đông Chí đi được hai bước liền đơn giản khoác một cánh tay của Đông Chí lên vai mình. Trên cổ Đông Chí còn đang quàng chiếc khăn của hắn. Thấy khăn quàng bị Trang Châu kẹp dưới cánh tay, Đông Chí thực không cao hứng kéo ra, sau khi kéo ra còn thực cẩn thận vuốt phẳng hai cái. Tuy rằng không thấy rõ em ấy chỉnh sửa thành cái dạng gì nhưng Trang Châu vẫn bất giác mỉm cười.
Đông Chí không chút cao hứng nghiêng đầu nhìn hắn: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Trang Châu cảm thấy bộ dạng em ấy liếc mắt nhìn mình có chút khác ngày thường, mang theo chút hương vị giống như làm nũng, nhìn rất đáng yêu. Nhưng lời này hắn không dám nói thẳng trước mặt Đông Chí, chỉ có thể thừa dịp lúc này đầu óc Đông Chí không tỉnh táo mà bâng quơ cho qua: “Chỉ là dặn em xuống cầu thang cẩn thận một chút.”
Đông Chí tựa vào người hắn, có chút lao lực nhìn dưới chân: “Ừm, anh có thể nhìn rõ… sẽ không quăng ngã tôi.”
Nụ cười trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013891/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.