Đông Chí rời khỏi nhà hàng rồi mà vẫn không ngừng cảm thấy ghê tởm. Nghĩ tới đám ‘Mỹ thực’ bày đầy một bàn không biết đã bị gia công thế nào, quả thực có chút nghĩ mà sợ. Chú chó Bắc Kinh chỉ biết là đã ngâm qua nước thuốc, nhưng ai mà biết được nước thuốc đó là quái gì? Dân chúng chỉ biết chất tạo nạc clenbuterol Tô Đan Hồng*, nhưng không biết nó có thêm chức nghiệp khác kỳ thật chính là sửa cũ thành mới. (clenbuterol là chất tạo nạc giảm mỡ trong thịt, Tô Đan Hồng là chất nhuộm màu hóa học rất độc hại với cơ thể, có tác dụng trong dầu mỏ, dầu máy hoặc công nghiệp, làm cho màu sắc vật phẩm trở nên rực rỡ sáng bóng.)
Trí tuệ người trong nước, tiềm lực vô cùng.
Đông Chí quyết định về sau không bao giờ ra ngoài ăn cơm nữa.
Trang Châu đi theo sau Đông Chí, đầy hứng thú nhìn anh vỗ ngực trấn an, tiếp đó cau mày, rồi mới đứng thẳng thắt lưng thở phào một hơi dài, lúc này mới chịu đựng cười hỏi: “Đông Chí, em rốt cuộc đã nói gì vậy, tên quản lý kia không cần thanh toán đã để chúng ta đi?”
Đông Chí lúc này mới nhớ ra có người đi cùng mình, nhất thời cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Anh vốn cảm thấy Trang Châu là một người rất lợi hại, luôn khiến người khác có xúc động kính nhi viễn chi (tôn kính nhưng không thể gần gũi) — vực dậy kinh tế của cả một đại gia tộc, có thể là đồ ngốc sao? Hôm nay không nên đi cùng hắn ra đây mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013858/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.