*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên tai Đông Chí thoáng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ còn một chút âm thanh sàn sạt mơ hồ. Những mảnh vỡ ký ức chôn sâu đột nhiên trở nên rõ ràng: cơn mưa rào mùa hè giữa trưa, gió nhẹ khẽ thổi tung bức rèm phòng vẽ, mùi mưa ẩm ướt hòa quyện với mùi thuốc vẽ, hai đôi môi mềm mại kề sát, tiếng hít thở dồn dập, tiếng tim đập thình thịch…
Đông Chí nhắm mắt lại, đến khi mở ra, đáy mắt một mảnh thanh lãnh.
Trang Châu sắc bén nhận ra người bên cạnh đã xảy ra biến hóa nào đó, hắn kéo tay Đông Chí lại, mày khẽ nhăn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Đông Chí điều chỉnh góc độ thân thể mình một chút, kiệt lực tránh hướng mặt ra phía cửa chính: “Chỉ là không muốn tiếp tục ở đây nữa. Tôi… sợ ồn.”
Trang Châu nhìn thẳng Đông Chí một khắc, con ngươi nặng nề dời tầm mắt: “Vậy đi thôi.”
Đông Chí thấy thái độ của hắn, ngược lại có chút ngoài ý muốn: “Anh đây là…”
Trang Châu nhìn lướt qua hướng cửa chính, thản nhiên nói: “Em là khách tôi dẫn tới, sao có thể để một mình em đi về. Vừa lúc có mấy người không muốn gặp tới, tôi cũng lười ở đây ứng phó.”
Đông Chí khắc chế xúc động muốn nhìn qua đó, thân thể cứng ngắc nhìn Trang Châu. Muốn rời đi tất nhiên phải bước qua cửa chính, mà đi qua cửa chính, tất nhiên sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-dong-chi/3013856/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.