“Mẹ bị làm sao vậy?” Quốc Dũng đỏ mắt hỏi Xuân Lan. Anh ta không dám tin, ngày hôm nay lại liên tiếp ăn hai cái tát. Chả phải mẹ vẫn luôn yêu thương dung túng cho anh ta rất nhiều hay sao?
“Cô ta hết lần này đến lần khác hạ nhục con trai của mẹ…”
Bà ta nghiến răng gằn giọng cắt lời anh ta: “Nhẽ ra mẹ không nên nuông chiều con, để bây giờ con trở nên vô dụng như vậy, có một con nít ranh cũng không xử lý được, ngược lại cứ hở tí là bị nó chơi khăm. Con không thấy nhục hay sao mà còn kêu la giữa đường giữa chợ? Sợ người biết đến tai tiếng của con chưa đủ nhiều à?”
Xuân Lan phẫn nộ trừng mắt nhìn Quốc Dũng, lòng bà ta đau đớn như bị dao cắt, sắc mặt thì tái đi vì tức giận. Bà ta chỉ hận không thể dán mồm anh ta lại.
Trước mặt đám tay chân của Hoàng Minh có chít cũng không được bày ra bộ dạng đáng thương này.
Quốc Dũng nghe xong cũng đã ý thức được sự ngu ngốc của bản thân, liền nhanh chóng thu lại dáng vẻ uất ức ngang ngược. Anh ta vung tay thoát ra khỏi hai gã vệ sĩ, lạnh nhạt nói: “Con sai rồi, xin lỗi mẹ. Mẹ đừng tức giận nữa. Chỉ tại con muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.”
Xuân Lan lắc đầu thở dài. Hai tay vẫn day thái dương có chút đau, ánh mắt ẩn giấu sự mệt mỏi nói: “Biết vậy thì tốt, đi thôi.”
Quốc Dũng kinh ngạc mở to hai mắt: “Vẫn đi sao mẹ? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-mat-cua-co-vo-tong-giam-doc/2526257/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.